Chương 38: Nhân họa đắc phúc 2

Khói đặc cuồn cuộn, căn bản không thấy rõ tình hình ngoài động, nhưng vẫn nghe rõ tiếng ong ong, xem ra đàn ong mật này rất chấp nhất. Diệp Phong nhặt cái gì đó ném ra ngoài tạo âm thanh, cỏ khô bên trong động rất nhanh cháy hết, nhưng ong lại không bỏ đi.

Lúc này Diệp Phong tiện tay cầm cái bát trong góc dưới đất lên nhưng nhất thời không nhấc lên được, trong lòng quýnh quán, hai tay dùng thêm sức, đột nhiên tiếng ầm ầm vang lên, phiến đá phía trong cùng hé mở, lộ ra một động khẩu tối đen, tâm tình kinh hỉ, lập tức kéo Lãnh Vô Sương chạy trốn, hai người vừa bước vào thì nghe vài tiếng 'Xếp xếp', phiến đá khôi phục lại nguyên trạng, bên trong một mảnh tối đen.

Diệp Phong căng thẳng nắm chặt tay Lãnh Vô Sương, run run nói: "Không biết đây là chỗ quỷ quái nào? Sao tối đen? Còn có mùi lạ."

Trong bóng tối lòe ra vài tia sáng, thì ra Lãnh Vô Sương lấy chiết hỏa tử ra.

"A!" Diệp Phong thét lớn, cả người trốn sau lưng Lãnh Vô Sương, nhắm chặt hai mắt, chỉ phía trước, giọng run rẩy :"Chết... Người chết."

Nhìn theo hướng Diệp Phong chỉ, có một bộ bạch cốt, khung xương vẫn duy trì tư thế ngồi, chỉ là sâm âm trầm, càng thêm quỷ dị. Lãnh Vô Sương quan sát bốn phía, bước qua đốt tất cả đuốc trong thạch bích, toàn bộ động thất sáng bừng.

Diệp Phong lén lút mở mắt, nhưng vẫn như trước dựa sát vào người Lãnh Vô Sương, vẻ mặt hoảng sợ.

"Vãi bối Lãnh Vô Sương vô tình vào nơi này, quấy rồi tiền bối thanh tu, mong tiền bối thứ tội. Vãn bối xin ở đây tạm lánh một thời gian, thỉnh tiền bối cho phép!" Nói xong thật sâu bái lạy bạch cốt.

Diệp Phong cũng quỳ xuống, thấp giọng nói: "Ngọc Hoàng đại đế, Thái Thượng lão quân, Quân Âm bồ tát, Như lai phật tổ, Tề Thiên đại thánh, đều tới bảo vệ ta! Ai di đà phật! Ai di đà phật! Ta... Không phải ta cố ý xông vào, ngươi thành quỷ cũng đừng tới tìm ta! Oan có đầu nợ có chủ, ta và ngươi không thù không oán, đừng tìm tới ta, ta sẽ không nói cho ngươi biết tên của ta!"

Đột nhiên có bàn tay đặt xuống vai trái Diệp phong, nàng nhất thời thất kinh, nhảy dựng lên: "Quỷ a! Có quỷ! Sương nhi, mau cứu mạng, quỷ tới rồi!"

"Phong nhi, là ta!" Nhìn Diệp Phong sợ hãi, Lãnh Vô Sương cảm thấy có chút buồn ngủ, khi giết người mặt không hề biến sắc, mày cũng chưa từng nhăn, vậy mà đối diện với bạch cốt lại sợ tới mức này.

"Sương nhi, ở đây thật khủng khiếp, chúng ta đi ra ngoài đi?"

"Ngươi không sợ đám ong mật bên ngoài?"

"Ách... Vậy được rồi, tạm thời ở lại một hồi." Nói xong không nhịn được lén liếc mắt về phía bạch cốt, cả người run run.

Thạch động này lớn hơn động trong bên ngoài, hình như do người cố ý tạo thành, còn có thể thấy một ít vết tích, bạch cốt ngồi trên tảng đá lớn ngay giữa thạch thất, xem ra thời điểm chết đi rất là an tường.

"Sương nhi, đó là cái gì?" Diệp Phong lôi kéo ống tay áo của Lãnh Vô Sương, chỉ chỉ bên cạnh bạch cốt.

Diệp Phong nhắm chặt hai mắt, theo sát Lãnh Vô Sương tới gần bạch cốt, nàng nhẹ nhàng rút tờ giấy trong tay bạch cốt ra, đột nhiên rầm một tiếng, bạch cốt rơi rụng.

"A!" Diệp Phong thét lớn, lần này thảm rồi, nhất định sẽ gặp ác mộng!"

Lãnh Vô Sương phủi lớn bụi dày đi, nương theo ánh lửa đọc một lượt: "Thì ra là Thiên Sơn lão nhân Huyền Quang. Hắn chính là Thiên Sơn lão nhân!" Lãnh Vô Sương giật mình nhìn khung xương, rồi nhìn Diệp Phong.

Diệp Phong nhún vai: "Ta không biết hắn!"

Lãnh Vô Sương cũng không nhiều lời, đọc thầm: "Nếu hữu duyên kỳ ngộ, thỉnh đem ta chôn sâu ba thước dưới giường đá, ta ở dưới suối vàng cảm kích không thôi!" Nghĩ không ra huyền thoại võ lâm một đời lại chết ở nơi này.

"Hắn là ai? Nàng nhận thức hắn?" Nhìn vẻ mặt Lãnh Vô Sương tiếc hận, Diệp Phong hiếu kỳ hỏi.

"Phong nhi, chúng ta an táng tiền bối theo yêu cầu của người được không?"

"Ân, tục ngữ có câu xuống mồ vi an, huống chi là chúng ta xông vào đây, hơn nữa còn làm ngã khung xương của hắn, nếu không an táng, ta sợ hắn thành quỷ cũng không tha cho chúng ta." Nói xong, kéo tay Lãnh Vô Cung cùng nhau quỳ rồi, hai tay Diệp Phong tạo thành chữ thập, dáng vóc tiều tụy nói: "Ta và tiền bối không quen biết, nhưng hôm nay có duyên gặp nhau ở đây, vãn bối theo lời tiền bối, an táng người tại đây, thỉnh tiền bối sau này có việc gì cũng đừng tìm chúng ta, chúng ta..."

"Phong nhi, được rồi, chúng ta động thủ thôi." Lãnh Vô Sương ngăn cản không cho Diệp Phong tiếp tục lẩm bẩm.

Diệp Phong tìm được cây cuốc ở một gốc thạch thất, vừa đào vừa hỏi: "Sương nhi, rốt cuộc Thiên Sơn lão nhân là ai?"

Cũng may bên dưới thạch bích này không phải nham thạch, nên đào không quá gian nan, Lãnh Vô Sương nhặt từng khúc bạch cốt lên, đem chúng hợp lại lần nữa.

"Phong nhi có điều không biết, Thiên Sơn lão nhân là kỳ tài trăm năm hiếm thấy, không chỉ võ công trác tuyệt, mà đối với y đạo, độc dược cũng tinh thông, hơn nữa cầm kỳ thi họa không gì không biết... Chưa đến hai mươi tuổi đã nổi danh khắp giang hồ, tiền bối là người căm thù kẻ ác, bênh vực kẻ yếu, phàm đối với ác nhân không bao giờ nương tay. Bọn chuột nhắc xem ngài như ôn thần, còn chính đạo thì xem người là điển phạm võ lâm, ai ai cũng kính ngưỡng.

Thời Ngô Kiếm nổi danh Bắc đẩu võ lâm, hai người từng có ước hẹn, cứ mỗi năm năm sẽ đến Đoạn Tình Nhai luận võ một lần, chỉ là sau trận tỷ thí kia, cả hai đã mai danh ẩn tích, không ai biết rốt cuộc hôm đó xảy ra chuyện gì. Ai ngờ vài chục năm sau, Thiên Sơn tiền bối đã hóa bạch cốt.

"Còn Ngô Kiếm đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!