Chương 36: Gặp nạn trên núi 2

"Sương nhi, cẩn thận!" Diệp Phong hô to một tiếng, hoá ra thời gian Lãnh Vô Sương ôm nàng chạy, do xóc nảy khiến nàng có chút thanh tỉnh, cộng thêm âm thanh giao chiến không ngừng truyền vào tai, lúc này thần trí cơ bản được khôi phục.

Nhưng khi tỉnh lại đập vào mắt là hình ảnh con cự mãng lớn đang muốn nuốt chững Lãnh Vô Sương, cả người toát mồ hôi lạnh, quên bản thân không khoẻ, rút chuỷ thủ trên đùi, vận mười phần công lực, phóng về phía con cự mạng.

Ngân quan chợt loé, cây chủy thủ ghim vào người cự mãng. Nó không ngờ Diệp Phong thức tỉnh, bởi vậy chưa từng phòng bị, nó tê một tiếng đau nhức, ném Lãnh Vô Sương qua một bên, cái đuôi quất một cái, đánh bay Diệp Phong, cả người nàng đập mạnh vào thân cây cổ thụ mới dừng lại, lưng truyền đến đau đơn tê tâm liệt phế, nàng 'Oa' một tiếng phun ra ngụm máu lớn, nằm trên mặt đất, co quắp thành đoàn.

Cự mãng cũng đau nhức không thôi, nó giãy dụa một trận, làm gãy mấy cây đại thụ, nối đuôi ầm ầm ngã xuống.

"Sương nhi!" Diệp Phong thở nhẹ một tiếng, sau đó phun thêm ngụm máu lớn, ngực gần như bị xé rách, nóng rực, tùy thời cũng có thể ngất xỉu vì đau đớn. Nhưng nàng lo lắng thương thế của Lãnh Vô Sương, cố gắng chống đỡ cuối cùng thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía bóng bạch y.

Lộ trình chỉ hơn mười thước lại xa xôi vô cùng, rõ ràng có thể đụng vào người Lãnh Vô Sương nhưng bắt thế nào cũng không được. Ý thức của Diệp Phong ngày càng mơ hồ, đau đớn phía sau làm nàng giật mình, nổ lực để bản thân không ngủ thiếp đi, trong lòng chỉ có một tín niệm khiến bản thân kiên trì: Sương nhi, nhất định ta sẽ cứu nàng, nhất định.

Chẳng biết qua bao lâu, có thể là một khắc, có thể là một canh giờ, cũng có thể hao hết thời gian suốt một đời, Diệp Phong mới miễn cưỡng đến gần người nọ.

Lãnh Vô Sương nằm bất động trên đất, trong tay vẫn nắm chặt Ngân Nguyết, làm như bản thân phải bảo vệ người nào đó, sau một khắc lập tức sẵn sàng nghênh chiến. Tóc đen tản hai bên, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, hai gò má trắng nõn, hôm nay bịt kín một tầng bóng đen, ấn đường cũng biến thành màu đen, hai mắt nhắm nghiền, môi thâm tím, hiển nhiên bị trúng kịch độc.

"Sương nhi!" Diệp Phong thều thào gọi, nước mắt như hồng thủy vỡ đê, không cách nào ngăn được: "Sương nhi! Nàng mau tỉnh a! Đừng làm ta sợ, đừng bỏ ta.!"

Diệp Phong nhẹ nhàng ôm Lãnh Vô Sương vào lòng, dường như muốn hai người hoà làm một, tiếng khóc vang vọng toàn bôn Đoạn Tình Nhai.

Tựa hồ cảm nhận được Diệp Phong tuyệt vọng, Lãnh Vô Sương yếu ớt lên tiếng: "Phong... Phong nhi..."

Diệp Phong vui vẻ, vội vàng buông người trong lòng ra: "Sương nhi, nàng tỉnh rồi? Sương nhi?"

Nhưng người trước mặt vẫn nhắm chặt hai mắt, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, Diệp Phong run tay đặt vào mũi Lãnh Vô Sương, khí tức vẫn còn chứng tỏ nàng đang sống.

Diệp Phong nín khóc, mỉm cười, dùng ống tay áo lau nước mắt nước mũi trên mặt, móc bình sứ trong lồng ngực ra, may không có mất, mau mau lấy bách độc hoàn nhét vào miệng Lãnh Vô Sương.

Hàn độc phát tác, đau đớn bất kham, cộng thêm tinh thần kích động, Diệp Phong uể oải, không đợi Lãnh Vô Sương tỉnh lại, nàng đã không còn kiên trì được nữa, ngã trên người Lãnh Vô Sương, ngất đi.

Bốn phía hổn loạn vô cùng, đại thụ chồng chất khắp nơi, lá vàng khô tứ tán, hai người nằm ở giữa, Tử y ghé vào ngực Bạch y, tay vẫn nắm chặt tay người nọ, vừa nhìn giống đang ngủ say. Cách đó không xa, có con cự mãng chết cứng, mắt vẫn mở to gắt gao nhìn chằm chằm hai người, rõ ràng nó chết không cam lòng.

Dường như cơn ác mộng, nhưng bất đồng vì đây là hiện thực, hai người cùng sinh cùng tử, không phải ai cũng có cơ duyên gặp được.

Sắp tới buổi trưa, mặt trời lên cao, sức nóng muốn thiêu đốt vạn vật. Nhưng dưới Đoạn Tình Nhai lại hoàn toàn khác biệt, đại thụ che trời, che Thiên tế nhật, chỉ có vài luồng ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở của lá cây, cảm giác âm lãnh bao phủ mọi thứ.

Lãnh Vô Sương dẫn dần tỉnh lại từ trong hôn mê, nàng không biết bản thân đang ở đâu, vừa quay đầu liền thấy cự mãng cách đó không xa, trong nháy mắt những hình ảnh trước đó hiện lên, nàng và cự mãng giao chiến, thời điểm sắp bị nó nuốt chửng hình như nghe được tiếng Phong nhi gọi, trong lòng cả kinh: "Phong  nhi!"

Vừa định ngồi dậy, thì một trận ấm áp trước ngực truyền đến, Lãnh Vô Sương cúi đầu nhìn, thấy Diệp Phong đang nằm úp trên người mình, tóc ướt sũng, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, tay thì lạnh như băng.

"Phong nhi!" Lãnh Vô Sương cố gắng thanh tĩnh, chậm rãi ngồi dậy, ôm chặt người nọ, mạch đập suy yếu hầu như không sờ được, chỉ có nhịp tim yếu ớt là minh chứng nàng còn sống.

Khắp nơi đều là vết tích do Cự Mãng để lại, nhưng cũng là lý do khiến những mãnh thú khác không dám đánh lén, Lãnh Vô Sương đặt Diệp Phong nằm xuống, nhắm mắt điều tức, hiện tại độc vẫn còn trong cơ thể, công lực lại chưa hồi phục, không cách nào thay Diệp Phong chữa thương, nên trước tiên phải trị liệu cho bản thân. Trong suốt quá trình cứ lo lắng cho người đang bất tĩnh nhân sự, thiếu chút nữa chân khí đảo ngược, Lãnh Vô Sương hoảng hốt, lập tức tập trung tinh thần, đem chân khí lưu chuyển toàn thân, khoảng một canh giờ sau nàng mới cảm giác cơ thể tốt hơn.

Tiếp theo đỡ Diệp Phong ngồi dậy, hai tay đặt sau lưng nàng, giúp nàng vận công chữa thương.

Qua hồi lâu 'Oa' một tiếng, máu tràng ra từ khóe miệng của Diệp Phong, Lãnh Vô Sương lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng gọi: "Phong nhi! Phong nhi! Tỉnh tỉnh..."

Diệp Phong thấy xung quanh lạnh lẽo, đâm thẳng tận xương, hoàn cảnh âm trầm quỷ dị, như a tì địa ngục, còn bản thân giống lục bình, trôi dạt phiêu phiêu đãng đãng, không biết hướng tới đâu. Đúng lúc này, nghe có tiếng hô hoán phía sau, thanh âm tràn đầy lo lắng, lo lắng như sắp mất đi thứ gì rất quan trọng, văn chi tâm thương. Diệp Phong không nhịn được quay đầu lại, muốn lên tiếng nói gì đó nhưng đầu lưỡi lại không nghe bản thân khống chế, không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Tiếng hô càng lúc càng gần, quần áo bạch y, gương mặt quen thuộc, hai tròng mắt sáng sủa, mỉm cười nhàn nhạt, môi anh đào đóng mở, như trách nàng chạy loạn nơi nào. Diệp Phong vừa định tiến lên, thì thấy người nọ lướt qua, căn bản không nhìn thấy nàng.

"Sương nhi!" Diệp Phong hô lên, đột nhiên ngồi dậy, tử mâu trợn tròn, mờ mịt nhìn xa xăm. Cử động chạm tới vết thương trên người, đau nhức làm sắc mặt trắng hơn, không tự chủ nhích về sau, cả người lọt vào cái ôm ấm áp.

"Phong nhi, ta ở đây, ta vẫn ở đây." Lãnh Vô Sương không biết vì sao đột nhiên Diệp Phong giật mình tỉnh giấc, nhưng thanh âm run rẩy khiến nàng muốn yêu thương, lập tức đỡ nàng, nhẹ giọng an ủi.

Diệp Phong từ từ quay đầu, nàng không thể tin vào tai mình, nâng tay nhẹ nhàng xoa gò má người trước mặt, cảm giác chân thật mới dám khẳng định người nọ tồn tại, tảng đá trong lòng rơi xuống, giang tay ôm Lãnh Vô Sương vào ngực, nức nở: "Ta vừa mơ thấy nàng, nhưng nàng không để ý đến ta, không chịu để ý ta."

"Đó chỉ là giấc mộng mà thôi, Phong nhi không nên suy nghĩ nhiều." Nghe người nọ phát tính trẻ con, Lãnh Vô Sương vỗ nhẹ sau lưng nàng, ôn nhu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!