Chương 35: Gặp nạn trên núi

Bầu trời trong xanh, vạn lý không mây, gió nhẹ thổi lá cây ào ào rung động, giống như đang hợp xướng thủ khúc vui vẻ, chim trong rừng cũng theo đó líu lo, mai hoa lộc rụng đầy mặt đất, nước bên dòng suối nhỏ chảy róc rách, thỏ rừng cảnh giác nhìn bốn phía, bỗng nhiên bị tiếng ngựa hí làm giật bắn, mau mau biến mất trong bụi cỏ.

Cách đó không xa, hai con tuấn mã lực lưỡng, một trắng một đen phóng như bay, bốn chân đạp trong nước làm ướt một thân tử y. Nàng nhảy xuống ngựa kéo cao ống quần, lộ nửa đoạn chân nhỏ trắng noãn như ngọc trên mặt nước, đồng thời xoắn tay áo, nâng tay hất nước vào người hắc mã, hắc mã cũng không cam lòng yếu thế, hí dài một tiếng. Nâng hai chân trước thật cao rồi hạ xuống, làm bọt nước tứ tán, nàng vui vẻ lau nước trên mặt, dương quang chiếu xuống.

Một người, hai ngựa vui đùa ầm ĩ, tiếng cười sang sảng vang vọng khắp nơi.

Cách đó không xa, một vị bạch y tuyết trắng ngồi trên tảng đá, lẳng lặng quan sát, khoé miệng giương lên. Dáng vẻ tươi cười dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, gió núi thổi qua, thôi tóc dài bay bay, tay áo phiêu phiêu, cả người giống hệt tiên tử.

Đột nhiên hắc mã đình chỉ, hất nhẹ ai đó, Diệp Phong không kịp phòng bị, ngưỡng mặt ngã vào suối, nàng đứng dậy rất nhanh, phun nước suối trong miệng ra, chỉ tay vào hắc mã quát lớn: "Tốt, mã huynh, ngươi dám! Xem ta thu thập ngươi như thế nào!"

Bất chấp cả người ướt sũng, chân ngọc điểm nhẹ, thi triển khinh công đuổi theo hắc mã, lúc sau vững vàng rơi xuống lưng ngựa: "Ha ha... Bị ta đuổi kịp a."

Nữ tử bạch y nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho bạch mã, cùng nhau đuổi theo một người một ngựa kia.

Đây không phải ai khác, chính là Diệp Phong và Lãnh Vô Sương ra phía sau núi du ngoạn. Từ khi giúp Kiếm Kỳ chữa trị thương đến nay, Diệp Phong chịu không được bầu không khí nặng nề trong Lãnh Nguyệt Cung, mỗi ngày đều quấn lấy Lãnh Vô Sương, đòi ra ngoài giải khuây, đã vậy còn có lý do vô cùng mỹ: Quan sát địa hình, làm tốt công tác chuẩn bị phòng ngừa Ma Giáo tấn công lần nữa.

Nửa tháng qua, toàn bộ Hàn Thúy Phong đã được kiểm tra một lượt, nhưng Diệp Phong lại không cho được bất cứ ý kiến nào hữu dụng, mỗi lần Kiếm Kỳ hỏi, hôm nay có thu hoạch gì, nàng đều nói mai sẽ có thượng sách, nhưng hôm sau lại mất dạng khiến Kiếm Kỳ ôm một bụng tức giận.

Lãng Vô Sương biết tâm Diệp Phong thế nào, cũng lơ đểnh, ban ngay bồi nàng điên cuồng, buổi tối trở về cùng thuộc hạ thương nghị đối sách phòng bị.

Lúc nào cũng chỉ một mình Diệp Phong chơi đùa, Lãnh Vô Sương chỉ lẳng lặng ở bên cạnh, rất ít vui đùa cùng nhau. Diệp Phong cũng không mong nhiều, chỉ cần nàng ở bên cạnh, đã thấy rất hài lòng. Hôm qua nghe Tiểu Ngọc nói phía sau Hàn Thúy Phong có thác nước rất đồ sộ, vì vậy quyết tâm tới xem, không quên lôi kéo Lãnh Vô Sương đi cùng.

Tuấn mã như bay, mặc dù là đường núi nhưng Trục Phong cùng Truy Nguyệt vẫn giống như đạp trên đất bằng, tốc độ không hề suy giảm. Chạy không bao lâu thì phía trước truyền đến tiếng vang ù ù.

"Sương nhi, mau! Phía trước chính là thác nước!" Diệp Phong cầm mã tiên chỉ thẳng, quay đầu nói với Lãnh Vô Sương.

Suối nước từ ba chỗ hội hợp, tiền phương mặt nước dần dần rộng hơn, giống như ngọc đái dài. Tiếng oanh minh càng lúc càng lớn, tiếp tục tiến tới, liền thấy ngọc đái cấp tốc hạ chuyển, tiêu thất dưới đoạn tình nhai.

Diệp Phong thu chật dây cương, dừng Trục Phong lại, nhảy xuống ngựa, sau đó đi qua đỡ Lãnh Vô Sương, cẩn thận hướng tới tảng đá cự thạch bên đoạn tình nhai.

"Phong nhi, cẩn thận!" Nhưng tiếng thác nước quá lớn, lấn át tất cả.

Diệp Phong nắm tay Lãnh Vô Sương, cảm nhận thật mềm mại, nhưng có chút lạnh lẽo, hiện tại là mùa hạ, thời tiết nóng bức, nắm tay Lãnh Vô Sương thoải mái không gì bằng.

Thân thể Lãnh Vô Sương cứng đờ, như có dòng điện xẹt qua, truyền khắp thân thể, nhưng vẫn mặc kệ để Diệp Phong nắm lấy, hai người cẩn thận bước qua cự thạch.

Nhìn xuống dưới, hơi nước lượn lờ, đoạn tình nhai sâu không thấy đáy, thác như ngân liên giắt giữa không trung, tiếng nước ầm ầm, giống như âm thanh của thiên quân vạn mã, làm người nghe đinh tai điếc óc.

Quả nhiên là: Vạn lý thủy hối nhất thủy đại, hoanh hoanh thanh văn mười dặm ngoại. Nham khẩu chật chội thế càng hung, tông cửa xông ra huyền Bạch Long.

Hàn ý từ chỗ sâu trong truyền thuyết truyền đến, Diệp Phong rùng mình một cái.

Lãnh Vô Sương vỗ nhẹ vai Diệp Phong, nàng chỉ vỗ nhẹ mà thôi, Diệp Phong dõi mắt nhìn lại, thấy xa xa ước chừng hai trượng, một đoá đang nở rộ.

Đi tới chỗ an toàn, Diệp Phong vỗ vỗ ngực, hỏi: "Sương nhi, đó là cái gì? Sao lại mọc ở đây?"

"Đó là cây cỏ không lo, sinh trưởng ở nơi ẩm ướt âm lãnh, nghĩ không ra ở đây sẽ có."

"Cây cỏ không lo, dùng làm gì?"

Lãnh Vô Sương thầm nghĩ, Diệp Phong trúng Huyền Băng chưởng hơn một năm, chắc độc đã khuếch tán, Kiếm Thi từng nói, nàng sống không quá hai năm, thời hạn càng ngày càng gần, mặc dù cây cỏ không lo không thể giải được độc này nhưng có thể hoãn thời gian phát độc, một gốc cây có thể kéo dài mệnh thọ một năm, nếu như tìm được Y thánh Tiêu Lưu Vân, thỉnh hắn xuất thủ tương trợ, thì độc của Huyền Băng chưởng sẽ được giải.

Bây giờ không tiện nói với nàng, Lãnh Vô Sương lên tiếng: "Dùng nó luyện chế một loại giải dược. Phong nhi chờ ta chốc lát, ta đi một chút sẽ trở lại."

"Không phải nàng đi hái nó chứ?" Diệp Phong ngăn cản: "Rất nguy hiểm."

"Ý ta đã quyết. Phong nhi không cần khuyên."

"Được được, ta không cản nàng." Thấy Lãnh Vô Sương kiên quyết, Diệp Phong thoả hiệp: "Thế nhưng phải tìm biện pháp an toàn, không thể cứ thế này mà đi được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!