Chương 32: Trở lại Lãnh Nguyệt Cung

Sắp tới buổi trưa, đoàn người Diệp Phong mới đến dưới chân Hàn Thúy Phong, từ chỗ này nhìn lên, giữa sườn núi Lãnh Nguyệt Cung được một mảnh xanh biếc bao phủ, mọi thứ như ẩn như hiện.

"Cung chủ, phía trước phát hiện thi thể đệ tử Ma Giáo!" Kiếm Kỳ đi trước dò đường, thúc mã trở về báo cáo.

"Đại khái có bao nhiêu người? Đệ tử Lãnh Nguyệt Cung thương vong bao nhiêu?" Nhìn mày Lãnh Vô Sương nhíu chặt, Diệp Phong mở miệng hỏi.

"Chưa phát hiện đệ tử trong cung, vẫn chưa rõ nhân lực Ma Giáo thế nào."

"Lên núi! Giá!" Truy Nguyệt tê dài một tiếng, phóng như bay.

"Kiếm Kỳ, có thể lên núi bằng đường nhỏ không?"

"Có! Bình thường rất ít người đi, lúc Kiếm Thi đi hái thuốc, vô tình phát hiện."

"Hảo! Kiếm Thi dẫn ta đi từ đường nhỏ, ngươi đi theo Sương nhi. Nhớ kỹ, không nên dây dưa với người của Ma Giáo, chúng ta hội hợp ở Lãnh Nguyệt Cung!"

"Hảo!" Kiếm Kỳ ôm quyền nói, quay đầu nhìn Kiếm Thi: "Cẩn thận!"

Kiếm Thi khẽ gật đầu, rồi thúc ngựa dẫn Diệp Phong đi theo đường nhỏ.

Địa hình Hàn Thúy Phong khác thường, dễ thủ khó công, hơn nữa đường lên núi luôn có những bộ phận then chốt, Ma Giáo không quen thuộc, nên tổn thương không ít người ngựa, Kiếm Cầm lợi dụng địa lợi nhiều lần đánh lùi Ma Giáo tiến công, chỉ là những đệ tử còn lại trong cung võ công không cao, không biết có thể kiên trì được bao lâu.

"Kiếm Cầm tỷ tỷ, ngươi nói xem Cung chủ khi nào trở về a? Chúng ta đã phái nhiều tỷ muội ra ngoài nhưng vẫn không có tin tức, vậy phải làm sao?" Tay Tiểu Ngọc cầm kiếm, lo lắng nhìn Kiếm Cầm.

"Lãnh Nguyệt Cung là tâm huyết của Cung chủ, mặc kệ nỗ lực hay trả giá thế nào, nhất định chúng ta phải bảo vệ thay Cung chủ! Hình như người của Ma Giáo cũng không sốt ruột bức chúng ta đến tuyệt cảnh, bọn chúng đang chờ cái gì?"

"Bọn họ chờ cái gì? Nếu chờ đợi thêm không phải Cung chủ sẽ trở về sao?" Tiểu Ngọc nghi hoặc nói.

"Không hay rồi!" Kiếm Cầm thét lên một tiếng kinh hãi, trên mặt thể hiện rõ kinh hoảng.

"Kiếm Cầm tỷ tỷ, làm sao vậy? Đừng làm ta sợ a!" Tiểu Ngọc khóc thành tiếng.

"Bọn chúng đang muốn chờ Cung chủ trở về, vung lưới bắt gọn toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung! Cung chủ nghìn vạn lần không thể trở về."

"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Cung chủ không về chúng ta không thể bảo vệ Lãnh Nguyệt Cung, còn nếu như tỷ nói, chẳng phải Cung chủ về sẽ càng thêm nguy hiểm? Kiếm Cầm tỷ tỷ, chúng ta…"

"Phải đem tin tức này báo với Cung chủ. Thế này, Ngọc nhi, chờ ta dẫn người quyết chiến cùng Ma Giáo, ngươi từ phía sau đột phá vòng vây, còn nhớ con đường nhỏ kia không?"

"Ân! Ngọc nhi nhớ kỹ, thế nhưng nếu ta đi, tỷ tỷ càng sẽ gặp nguy hiểm. Ta không thể đi!"

"Ngọc nhi, hiện tại không phải lúc xử trí theo cảm tính, cần phải lấy đại cục làm trọng, không thể để Cung chủ gặp bất cứ nguy hiểm gì. Hiểu chưa?" Kiếm Cầm đỡ hai vai Tiểu Ngọc, từng chữ nghiêm túc nói.

"Vậy… Vậy được rồi, ngươi phải cẩn thận a!"

"Báo…" Một đệ tử mặc bạch sắc vội vã chạy vào.

"Phát sinh chuyện gì?" Kiếm Cầm trấn tĩnh nói.

"Người của Ma Giáo đã bao vây Công Sơn, tiền phương sắp kiên trì không được!"

"Ngọc nhi, nhớ kỹ những gì ta vừa nói! Đi, dẫn ta đi xem!" Kiếm Cầm nói xong, không quay đầu, bước thẳng ra cửa.

Lúc này, cửa thứ nhất của Lãnh Nguyệt Cung đã bị công phá, song phương đang hỗn chiến trên bãi đất trống trong viện, hắc bạch phân minh, thi thể la liệt trên đất, đệ tử Lãnh Nguyệt Cung đều cắn răng chống đỡ. Tuy người của Lãnh Nguyệt Cung đông, nhưng đại đa số làm việc bên ngoài, không ở trong cung, hiển nhiên Ma Giáo có chuẩn bị mới đến, trước đó đem toàn bộ đường Há Sơn phong tỏa, tin tức khó truyền ra ngoài, bởi vậy kiên trì có chút cực khổ.

"Các ngươi mau chóng đầu hàng, đừng hy vọng Cung chủ các ngươi trở về, hiện tại nàng ở phái Thanh Vân còn không biết sống hay chết! Ha ha ha…" Một nam trung niên có vóc dáng thấp bé, dáng người tròn vo không nhịn được thét lớn, tướng mạo người này có chút kỳ quái, tay cầm một thanh thiết phủ, thoạt nhìn khoảng bảy tám mươi cân, hắn tinh thông binh khí, thể lực kinh người.

"Lãnh Nguyệt Cung là chỗ nào, há cho tiểu nhân dương oai?" Kiếm Cầm lớn tiếng cắt đứt người nọ cuồng tiếu: "Còn tưởng ai! Thì ra là thủ hạ bại tướng! Bản cô nương thấy ngươi quá đáng thương, đã tha cho ngươi một mạng, vậy mà không biết hối cải, đầu quân làm thủ hạ Ma Giáo! Hối hận trước đây không một kiếm g**t ch*t ngươi!"

"Hanh! Nếu không phải vì con đàn bà thối tha như ngươi, "Hoa vô lưu" Dạ Ưng ta sao phải chịu đựng nhục nhã kia!" Nói xong thoáng nhìn qua cánh tay bị đứt, âm trầm nói: "Ngày hôm nay rơi vào tay ta, đại gia không tính chuyện cũ hảo hảo thương tiếc ngươi! Ha ha ha…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!