Chương 31: Một đường đồng hành

Quả thực đúng như Diệp Phong sở liệu, dọc đường đi vẫn không gặp cản trở quá lớn, mặc dù nhân số Ma Giáo đông nhưng võ công không cao. Diệp Phong không dám dây dưa với bọn họ, một đường bay nhanh, đại khái khoảng nửa nén hương đã đuổi kịp cung nhân Lãnh Nguyệt Cung.

"Kiếm Họa, sao chỉ có một mình người? Sương nhi đâu?"

"Cung chủ cùng Kiếm Thi, Kiếm Kỳ về Lãnh Nguyệt Cung trước, chúng ta bị thương, tốc độ quá chậm, Cung chủ để chúng ta tự mình hồi cung. Diệp công tử, ngươi định đi nơi nào?"

"Ta sợ Ma Giáo gây bất lợi với Lãnh Nguyệt Cung, nên tới tương trợ!"

"Kiếm Họa đa tạ Diệp công tử!"

"Đây là lệnh bài của Lôi Chấn sơn trang, có gì hãy tới các ngân hàng Lôi Khiếu tư nhân, bọn họ sẽ dốc toàn lực giúp đỡ, trên đường cẩn thận." Nói xong đưa lệnh bài sáng bóng cho Kiếm Họa: "Ta đi trước, cáo từ!"

Trục Phong bay như gió, một đường cuồn cuộn, chắc Lãnh Vô Sương lo lắng một mình Kiếm Cầm không thể ứng phó, dọc đường sẽ không nghỉ ngơi, thẳng đến hoàng hôn, Diệp Phong mới nghe được tin tức các nàng.

"Xem ra các nàng không dự định ở lại tửu lâu, nội thương nặng như thế, thực sự không muốn sống nữa!" Diệp Phong đau lòng, vội vàng ăn cơm tối, uy Trục Phong no, không dám chậm trễ, cũng may sức chân Trục Phong không tầm thường, chưa tới hai canh giờ đã đuổi kịp.

Mặt trời chiều ngã về Tây, ánh nắng tà bao phủ toàn bộ, nóng bức ngày hè thối lui, gió nhẹ phủ tới, nhưng không xua được lo lắng trong lòng.

Thế nhưng mỹ cảnh ngày hè lại có người vô tâm thưởng thức, một đội nhân mã chạy như bay, tất cả đều mặc bạch y, tướng mạo mỗi người đều phi phàm, rõ ràng là nữ tử hành tẩu giang hồ, thật sự chọc người chú ý, nhất là một người một ngựa dẫn đầu, con ngựa trắng, hào hiệp phiêu dật nói không nên lời, tứ chi kiện trường, thể trạng dũng mãnh nhanh nhẹn, người cưỡi cũng rất phi phàm, mặc dù lụa mỏng che mặt nhưng không thể giấu được khuôn mặt lãnh diễm, con ngươi trong suốt như có ma lực vô tận, khiến người thần phục. Người nọ không ngừng thúc ngựa, có vẻ khẩn cấp vạn phần.

Những người này là đoàn người Lãnh Vô Sương vội vã hồi cung, vốn nàng đã bị nội thương, cộng thêm mấy ngày không được nghỉ ngơi, vội vàng cấp tốc chạy không ngừng nghỉ, mặc dù có chân khí hộ thể, lại từng uống đan phục hoàn hồn, nhưng thân thể vẫn uể oải không chịu được. Nàng không dám dừng lại, vạn nhất đúng như lời người nọ nói, một mình Kiếm Cầm làm sao  chống được thế tấn công của Ma Giáo? Hàn Thúy Phong có bộ phần then chốt, nhưng khó bảo đảm Ma Giáo không có biện pháp chọc thủng.

Sắc trời dần tối, đi qua Tiền Phương Sơn là vào phạm vi thế lực của Lãnh Nguyệt Cung, suốt quãng đường vẫn chưa thấy Ma Giáo có động tĩnh gì, xem ra tình huống không tệ như vậy, Lãnh Vô Sương thoáng thở dài một hơi.

"Cung chủ, hình như rừng cây phía trước có người!" Kiếm Thi nhìn hỏa quang như ẩn như hiện phía trước, thấp giọng nói.

"Kỳ nhi, ngươi đi xem thử, những người khác xuống ngựa nghỉ ngơi!"

"Dạ! Cung chủ!" Kiếm Kỳ xoay người xuống ngựa, tiêu thất trong bóng đêm.

Chỉ thấy lửa trại hai bên trái phải, một thân ảnh quen thuộc đang nướng chim trĩ, hương khí mê người phiêu tán chung quanh.

"Kiếm Kỳ, ra đi, là ta!" Diệp Phong không thèm quay đầu, nhàn nhạt nói.

"Thế nào ngươi lại ở chỗ này?" Kiếm Kỳ cũng không tiếp tục lẩn trốn, đứng trước mặt Diệp Phong.

"Gọi Sương nhi đến đây. Chạy lâu như vậy, hẳn là đói bụng, thức ăn chín rồi." Nói xong lung tay chim trĩ trong tay.

Kiếm Kỳ không trả lời, xoay người rời đi, thân thể Cung chủ quan trọng hơn, hiện tại vấn đề quan trọng nhất không phải chạy về cung mà để Cung chủ nghỉ ngơi mau chóng khôi phục công lực.

Quần áo bạch y xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn, Diệp Phong bước lên đón nhận: "Sương nhi, vết thương thế sao rồi?"

"Không ngại, đừng lo lắng."

"Tới, Sương nhi, ngồi ở đây." Nói xong dẫn Lãnh Vô Sương tới chỗ sạch sẽ: "Đói bụng phải không? Ta vừa nướng xong, bên trong còn có ít nấm hương, thời gian quá gấp, không thể làm nhiều, mau, nàng ăn nóng đi."

"Ách… Ta chỉ nướng một con…"

"Không sao, chúng ta có lương khô, một mình Cung chủ ăn là được." Kiếm Thi nhìn người nọ xấu hổ, lên tiếng giải vây. Nói xong không đợi Lãnh Vô Sương phân phó, cùng mọi người tự tản ra, ở gần đó vừa cảnh giới vừa nghỉ ngơi.

Lãnh Vô Sương không muốn ăn uống nhưng nhìn nhãn thần chờ mong của ai đó, không đành lòng từ chối, nghĩ người này xuất phát sau nàng, vậy mà đến sớm hơn, còn chuẩn bị xong bữa tối, chắc chắn cũng đi suốt không nghỉ ngơi, lòng cảm động không thôi.

Xung quanh một mảnh vắng vẻ, chim chóc đã về nhà nghỉ ngơi từ lâu, chỉ có âm thanh "Sàn sạt" của lá cây. Thân ảnh bạch y dưới ánh lửa càng thêm mê người. Khi khăn che mặt được tháo xuống, Diệp Phong chấn động trước mỹ nữ lãnh diễm, ngũ quan xinh xắn, con ngươi đen kịt, hai gò má trắng noãn, biểu tình nhàn nhạt kết hợp với khí chất lãnh ngạo.

Đối mặt với chim trĩ vàng um, Lãnh Vô Sương cũng cảm thấy bụng trống trơn, thế nhưng không thể nào hạ khẩu, vừa định mượn Diệp Phong cây chủy thủ, lập tức đón nhận ánh mắt si mê, Lãnh Vô Sương nhớ đến đêm xấu hổ đó, mặt cười ửng đỏ. Giận dữ: "Có chủy thủ không?"

"Sao?" Diệp Phong bừng tĩnh: "Nàng… Nàng muốn làm gì?"

Nhìn nhãn thần người nọ đề phòng, Lãnh Vô Sương bất đắc dĩ chỉ chỉ chim trĩ trong tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!