Tiếng đàn thê lương bi an, xen lẫn ai oán bất tận, cấp tốc đánh vào chỗ tối nhất trong lòng, Diệp Phong thấp thỏm nôn nóng, kiếm thế đột ngột biến sắc, không còn kế cấu ban đầu, kẽ hở chồng chất. Lãnh Vô Sương cả kinh: "Phong nhi, cẩn thận!" Ngân Nguyệt như du long, che Diệp Phong ở phía sau.
Diệp Phong giật mình, cả người đổ mồ hôi lạnh, nếu không có Sương nhi, bản thân đã trở thành tử thi, nhìn qua Lãnh Vô Sương, tiếng đàn bao hàm nội lực rất mạnh, hơn nữa nàng bị nội thương từ nội thương, lúc này nguy cơ vạn phần, kiếm chiêu cũng từ từ nặng nề, không còn mềm mại phiêu động, sắc mặt tái nhợt, nga mi nhíu chặt, thoạt nhìn rất thống khổ. Quay đầu nhìn những người khác, không ít đệ tử phái Thanh Vân thổ huyết mà chết.
Nhất thời Diệp Phong giận dữ, dùng nội lực ngăn cản, đánh ra từng chiêu Truy Hồn Kiếm Pháp, tử mâu lộ sát khí: "Sương nhi, để ta đối phó."
Lãnh Vô Sương thấy võ công bản thân bị tiếng đàn áp chế, chỉ có thể thi triển khinh công rời khỏi vòng chiến, nhân tiện nói: "Phong nhi, phải cẩn thận."
"Tiểu tử thối, ta xem người chạy đâu cho thoát!" Không có Lãnh Vô Sương vây công, Tử Thủy càng không để Diệp Phong vào mắt.
"Vốn ta không định chạy! Ta cũng muốn xem tột cùng ngươi có bản lĩnh thế nào!"
Lời còn chưa dứt, nhất chiêu "Hồn phi phách tán" đem Tử Thủy gắn vào, làm Tử Thủy không dám hàm hồ, Thiên Tiên Tỏa tung bay liên tục, công thủ nhiều mặt, hai người cận chiến hơn năm mươi chiêu. Mùi máu tanh, không Diệp Phong cảm thấy không khỏe mà còn có chút hưng phấn, tiếng đàn kia ngoại trừ khiến nàng có chút xao động bên ngoài, cũng không ảnh hưởng gì khác, ngược lại theo tiếng đàn, võ công còn tăng cường lên, trong lòng ý chí chiến đấu càng ngày càng đậm.
Truy Hồn Kiếm Pháp là bộ kiếm pháp khí phách phi thường, người sử dụng có ý chí càng cao thì phát huy uy lực càng vi diệu, chỉ là Diệp Phong tạm thời không cảm nhận được mà thôi.
Tất cả một bên ngăn cản đệ tử Ma Giáo, một bên phải chống chọi tiếng đàn quấy rầy, chỉ cần vô ý là đổ máu tại chỗ, nhưng chiến đấu liên tục mấy ngày nên ai cũng uể oải bất kham, lúc này ai ai cũng dựa vào ý chí duy trì.
Ba người đối phó Lâm Khắc đối phó Huyết Sát cũng cảm thấy., trán đổ đầy mồ hôi, nhưng Huyết Sát càng đánh càng hăng, loan đao xuyên qua xuyên lại giữa ba người, không cho ai cơ hội th* d*c. Mắt thấy người ngã xuống càng ngày càng nhiều, lòng Diệp Phong càng sốt ruột, nếu tiếp tục thế này, không quá ba canh giờ, toàn quân sẽ bị diệt, mà Tử Thủy cứ quấn chặt, nhất thời tam khắc không thể phân rõ cao thấp.
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng đàn cao vút, sát khí tăng vọt, dường như người của Ma Giáo cũng bị đầu độc, chỉ công không thủ, điên cuồng như vậy càng khiến mọi người khó lòng chống đỡ. Lãnh Vô Sương dốc sức chống lại tiếng đàn, phun ngụm máu tươi.
"Sương nhi!" Diệp Phong hô ta, nhất chiêu tiêu hồn, bức lui Tử Thủy, rất nhanh tới bên cạnh Lãnh Vô Sương, đem viên hoàn hồn đan nhét vào miệng nàng, đặt tay lên hậu tâm, dùng chân khí giúp nàng chữa thương.
"Phong nhi bất khả!" Lãnh Vô Sương bận rộn ngăn lại: "Không nên lãnh phí nội lực cho ta, đại cục làm trọng."
"Thế nhưng…"
"Ta không có việc gì, yên tâm đi." Lời còn chưa dứt, yết hầu khẽ động, ói ra ngụm máu tươi. Lúc này Tử Thủy đã truy tới, dư quang Diệp Phong bắt được, tử mâu híp lại, lạnh lùng: "Không biết sống chết! Ngày hôm nay sẽ thành toàn cho các ngươi, đưa các ngươi quy thiên!"
"Nhị đệ chớ vội, đại ca hổ trợ ngươi!" Theo tiếng hét lớn, thân ảnh đạo thiển lam sắc bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Phong, tung chưởng đánh về phía Tử Thủy. Diệp Phong thấy người nọ, vui vẻ hẳn: "Đại ca, sao lại ở đây?"
"Ha ha ha… Nhị đệ gặp nạn, làm đại ca sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"
"Ngươi là người phương nào? Cô nãi nãi không giết người vô danh!" Tử Thủy vội vàng thu chiêu, lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Tại hạ Ngạo Thiên phái Tuyết Sơn! Đại danh Ngọc diện hồ ly Tử Thủy, không biết Thiên Tiên Tỏa của ngươi có thể ảnh hưởng đến ta hay không?"
"Phái Tuyết Sơn? Ngươi là đồ đệ của Tiên tử Bạch Mai?"
"Hanh! Tục danh sư phụ ta há để ngươi tùy tiện nêu ra? Xuất chiêu đi!"
"Khanh khách khanh khách lạc…" Nghe lời ấy, Tử Thủy cười lớn một trận.
"Ngươi cười cái gì?" Ngạo Thiên lạnh lùng, nhưng không dám thả lỏng đề phòng.
"Chẳng phải phái Tuyết Sơn không tham dự chuyện giang hồ sao? Thế nào lại tới giúp vui? Xem ra Mai tiên tử không giống giang hồ đồn đãi không hỏi thế sự! Chẳng lẽ cũng muốn thống nhất võ lâm, thèm nhỏ dãi chủ vị Minh chủ?"
"Phi! Phái Thiên Sơn tự nhiên không cùng… Ngụy quân tử ngang hàng, càng không quen nhìn Ma Giáo giết chóc thành tính! Vốn dĩ ta không muốn tham dự việc này, nhưng Nhị đệ kết bái gặp nạn, nếu không ra tay, chẳng phải Ngạo Thiên là tiểu nhân bội bạc hay sao?"
"Đại ca, không nên nói lời vô ích! Nội lực Cầm ma quá mạnh mẽ, sợ chúng ta kiên trì không được bao lâu!" Diệp Phong ở một bên chữa thương cho Lãnh Vô Sương, một bên sốt ruột nói.
"Ha ha ha… Đây là tất nhiên, nếu các ngươi đầu hàng chủ nhân, ta chắc chắn các ngươi vô sự!" Vẻ mặt Huyết Sát đắc ý.
"Đừng vội càn rỡ! Cho ngươi biết uy lực của phái Thiên Sơn! Nhị đệ, có thể cho ta mượn trúc tiêu dùng một lát không?"
"Đại ca cần, cứ việc lấy." Mặc dù chẳng biết vì sao cần dùng trúc tiêu nhưng tất có chỗ dùng.
"Hảo!" Lời còn chưa dứt, tiêu đã đến tay, trong lòng Diệp Phong âm thầm trầm trồ khen ngợi, xem ra công phu phái Thiên Sơn không tầm thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!