Không biết mất bao lâu, Diệp Phong mới tỉnh dậy. Ánh sáng mặt trời chói chang, làm nàng phải nhắm mắt thêm lần nữa, dần dần mắt cũng quen và thích ứng được với ánh sáng ấm áp đã lâu không tiếp cận. Đầu tiên dán vào mắt nàng là chiếc giường ngọc lớn, nàng không khỏi hoài nghi bản thân không lẽ đã đến thiên đường rồi ư? Đang miên man suy nghĩ, một đôi mắt to, đen bóng xuất hiện trước mặt nàng.
"A... Tính hù chết người hả!." Diệp Phong hét to.
Chủ nhân của đôi mắt ấy hiển nhiên cũng bị nàng hù ngược, vội vàng lui về sau : "Tỉnh rồi cũng không báo một tiếng, làm ta sợ muốn chết!" Nói xong còn rất khoa trương vỗ vỗ ngực.
Diệp Phonng giãy dụa vừa định ngồi dậy, nhưng cả người đau đớn, nàng bất lực đành nằm xuống lại.
"Ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận vết thương".
Diệp Phong quay đầu ngước nhìn người đang đứng trước mặt, là một tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, đôi mắt đen, to, chờ một chút... Đây là kiểu tóc cổ đại? Người mặc y phục màu xanh nhạt, làm gì ở hiện đại mà ăn mặc kiểu này? Chuyện gì xảy ra vậy trời? Diệp Phong đầy hỗn loạn, không phải mình đang thất tình sao? Sau đó ... tai nạn trên máy bay! Ta đã đã bị tai nạn trên không? Sau đó... Hình như ta đã gặp được lão hòa thượng gì đó? Không lẽ! Lão hòa thượng đó đã đem ta đến đây?
Diệp Phong vội vàng s* s**ng ngực, ngọc còn đây, chắc đây là sự thật? WTH... Ta bị lão hòa thượng đưa đến thời cổ đại sao?
"Uy! Ngươi đang suy nghĩ gì đó?" Âm thanh hài khiến sự trầm tư của Diệp Phong bị cắt đứt.
"Ngươi là ai? Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây? Còn vết thương trên người ta, đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Phong hỏi dồn dập.
"Ây da! Ngươi mới tỉnh dậy, không nên thắc mắc nhiều chuyện"
"Tại ta muốn biết mà, nhà ngươi kể cho ta biết được không?" Diệp Phong lập tức mềm mỏng, giọng nhỏ nhẹ nhờ vả tiểu hài tử lương thiện này một chút chắc cũng không quá đáng nhỉ?
" Được rồi được rồi, ngươi lộn xộn quá."
Quả nhiên tiểu hài tử này dễ bị dụ, Diệp Phong mừng thầm, gật đầu nói:" Vậy ngươi nói mau đi."
"Nơi này là Lãnh Nguyệt Cung, ta là Tiểu Ngọc. Ba ngày trước ngươi được cung chủ cứu, ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm. Thời điểm phát hiện ngươi cả người đầy máu, vài chỗ gãy xương, nội thương rất nặng, hơi thở mong manh, chính nhờ cung chủ của chúng ta lợi hại, đem ngươi từ quỷ môn quan kéo về."
Nhìn Tiểu Ngọc vẻ mặt sùng bái, Diệp Phong hết chỗ nói rồi, tiểu hài tử đúng là tiểu hài tử, nói nhiều như vậy, mà không có chỗ nào là trọng điểm. Lãnh Nguyệt Cung? Cung chủ? Giang hồ môn phái? Não của Diệp Phong như bay đi đâu mất .
"Cái người mà người gọi là cung chủ gì đó võ công rất lợi hại sao?"
"Đương nhiên! Nếu không sao có khả năng đem ngươi trừ cõi chết trở về được chứ?"
"Chà.." Diệp Phong rất phiền muộn, "Cõi chết? Vậy cung chủ ngươi danh xưng là gì?"
"Ta không thể nói lung tung được." Tiểu ngọc lắc đầu.
"Ơ kìa, nếu cung chủ các ngươi đã cứu ta, rốt cuộc ngay cả tên ân nhân đã cứu sống ta cũng không biết được sao?"
"Cũng có lý ha." Tiểu Ngọc nhíu mày như đang tính chuyện lớn "Ta sẽ cho ngươi biết, nhưng ngươi cũng đừng nói là ta nói nha!"
"Ân, ta tuyệt đối không nói cho người khác biết là Tiểu Ngọc nói cho ta biết!" Hài tử này thái khả ái , Diệp Phong nhịn không được h*m m**n chọc ghẹo nàng.
"Cung chủ của chúng ta tên Lãnh Vô Sương." Tiểu Ngọc nhỏ tiếng nói: "Chết, Nguy rồi!"
"Làm sao vậy?" Diệp Phong căng thẳng.
"Cung chủ căn dặn nói ngươi tỉnh dậy phải đi nói cho nàng ấy, suýt chút nữa ta đã quên."
"Uy..." Diệp Phong còn chưa nói xong Tiểu Ngọc đã chạy như bay ra khỏi phòng.
Trong phòng lúc này vắng vẻ, Diệp Phong lo lắng suy nghĩ hiện tại, hình như bản thân đang bị trọng thương ở chân, ngoại trừ hai cánh tay thì các chỗ còn lại đều đau nhức, không biết tại sao lại bị thương như vậy ? Lãnh Vô Sương không biết là người ra sao nhỉ? Cũng không rõ đây là triều đại nào? Cha mẹ lúc này như thế nào, nhất định là rất thương tâm ? Vì chỉ có ta là con mà. Lam sẽ đau lòng không? Nghĩ đến họ, ngực Diệp Phong đau thắt, thôi có khi với nàng đó là chuyện tốt đi.
Không cần phải lo lắng ta sẽ quay trở lại quấn quýt lấy nàng.
"Ai!" tiếng thở dài trong yên lặng, Diệp Phong uể oải nhắm mắt lại "quên được thì quên hết đi, không biết sau này sẽ ra sao nữa, khó có cơ hội được xuyên không qua, nhưng bản thân lại không có một chút hứng thú vậy nè?"
Đang âm thầm suy tư, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện. Thanh âm dần dần gần, Diệp Phong thu hồi vẻ chán nản, dụng tâm nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!