Chương 26: Một ngày qua nhanh

Mùa hè nóng bức khó chịu, mặt trời tận hết sức lực nướng chín mọi thứ, dường như lá cây cũng biết đổ mồ hôi, các loại động vật tranh nhau tìm chỗ mát lẩn trốn.

Ăn trưa xong, tất cả mọi người đều lười biếng ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, trời nóng thế này không thích hợp làm chuyện gì.

"Tiểu Ngôn, đối với cuộc thảo luận võ công hôm nay, có ý kiến gì?" Diệp Phong uống nước ô môi, nhàn nhạt hỏi.

"Đánh thêm một lần, nhất định hai đệ không thua hắn." Mạc Ngữ giành trả lời.

"Nói như vậy, hai ngươi thua không phục?" Diệp Phong nhướn mày.

"Đương nhiên không phục?"

"Nếu hắn dốc hết toàn lực, không tới mười chiêu đã có thể thắng hai ngươi. Thế còn gì không phục? Không chịu suy ngẫm bản thân thua chỗ nào, trái lại hô to gọi nhỏ như thế?"

"Diệp đại ca giao huấn rất đúng." Tiểu Ngôn trầm giọng đáp: "Hai đệ thiếu kinh nghiệm trong lúc giao đấu, hơn nữa nội lực không bằng Lôi đại ca nên thất bại thảm hại như thế."

"Nội lực đương nhiên rất quan trọng, kinh nghiệm cũng có thể tích lũy theo năm tháng, hai ngươi thua là do quá kinh địch! Trâu mới sinh nghé lại không sợ tinh thần hổ là quý nhưng không biết tự lượng sức chính là ngu xuẩn. Ta thấy võ công của Lôi Nhị không dưới Kiếm Vân Tử Lâm, kiếm pháp người này trầm ổn, công thủ có độ, không để đối thủ có cơ hội tấn công hay đánh lén.

Còn hai người, ngay từ đầu ngôn ngữ cơ thể đã bày ra quá rõ ràng, nóng lòng triển khai sở học, không cần biết đối thủ thế nào, đã đem toàn bộ những gì bản thân có phơi bày. Nếu không phải hắn cố ý cho các ngươi biểu diễn thì kiếm của hai ngươi đã sớm bị đánh rớt, hà tất đành thêm mấy chục chiêu sau đó."

"Đúng! Kiếm của Tiểu Ngữ bị đánh bay chính là lúc chiêu cuối cùng của Nhật Nguyệt Kiếm Pháp đánh xong."

"Ý của Diệp đại ca là Lôi Nhị cố ý?"

"Ân, hai ngươi quá để ý cái trước mắt, binh pháp có câu: Tri kỷ tri bỉ thì bách chiến bách thắng. Khinh địch sẽ bị địch đưa vào chỗ chết, vĩnh viễn không được đánh giá thấp địch nhân của mình, nếu không, đến cuối cùng sợ bản thân chết thế nào cũng không biết." Diệp Phong đứng lên, thản nhiên nói.

"Diệp đại ca giáo huấn rất phải, Tiểu Ngôn/ Tiểu Ngữ sẽ ghi nhớ."

"Còn nữa, nội lực không phải một sớm một chiều mà gia tăng, băng dày ba thước, hai ngươi cần phải siên năng luyện tập, không được lười biếng. Mặt khác, kiếm pháp chưa đủ thành thạo, phối hợp không ăn ý, càng không thể đơn độc nghênh địch. Tuy Nhật Nguyệt Kiếm Pháp dựa trên tinh thần hai người hợp lực nhưng hai người phải củng cố thực lực bản thân, nếu một người xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì người còn lại không đến mức thúc thủ vô sách, võ công suy giảm."

"Hai đệ đã hiểu." Mạc Ngôn, Mạc Ngữ đồng thanh trả lời.

"Diệp lang, hiện giờ bọn họ vẫn là hài tử, từ từ sẽ minh bạch, lúc này yêu cầu như vậy có phải quá nghiêm khắc hay không?" Sở Yên nhìn hai người cúi đầu rời đi, nàng không đàng lòng, lên tiếng hỏi.

"Xác thực, hai người họ vẫn là hài tử." Diệp Phong thở dài, nhớ lại bản thân kiếp trước, thời điểm mười tuổi sợ rằng còn trốn trong lòng phụ mẫu làm nũng, nhưng bọn họ thì sớm nếm trải tình người ấm lạnh, nàng cũng không đành lòng: "Có một số việc biết sớm sẽ tốt hơn, tránh sau này chịu thương tổn, bọn họ không giống những hài tử khác, nếu một ngày ta chết đi, thì huynh đệ họ phải có năng lực bảo vệ bản thân."

Sở Yên cả kinh 'Ai ui' gai trên cánh hoa đâm thẳng vào ngón tay trắng noãn, một giọt máu chảy ra.

"Yên nhi, làm sao vậy? Sao ko cẩn thận, không có việc gì chứ?" Diệp Phong nắm tay Sở Yên, há miệng ngậm ngón tay bị thương của nàng.

Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, lòng Sở Yên run lên, tâm như có dòng điện xẹt qua khiến toàn thân tê dại, mặt nàng ửng đỏ, nhẹ nhàng rút tay lại, cúi đầu không nói gì.

"Ách..." Diệp Phong xấu hổ: "Như vậy sẽ không còn chảy máu... Ta... Ta cũng không phải không có ý gì."

"Ta biết." Nhìn gương mặt tuấn tú ửng đỏ, Sở Yên nhẹ giọng nói: "Diệp lang vừa nói là có ý gì."

"Ha ha, không có gì. Chỉ thuận miệng nói thôi, Yên nhi không cần để trong lòng."

"Diệp lang muốn về nhà?"

"Về nhà? Nếu có khả năng, Diệp Phong rất muốn quay về nhìn phụ mẫu một lần, bất quá sợ không thể. Yên nhi, đây là cái gì? Đẹp như thế!" Không muốn nhắc đến vấn đề trầm trọng, Diệp Phong lập tức cầm hà bao tử sắc lên, sau đó đổi chủ đề.

Sở Yên âm thầm thở dài, khúc mắc trong lòng người nọ chưa từng được mở, nếu hắn đã không muốn nhiều lời, tất nhiên nàng sẽ không hỏi nhiều, lên tiếng: "Là hà bao uyên ương."

"Hà bao uyên ương? Thực sự rất đẹp, biết Yên nhi có kỹ thuật nhảy ưu mỹ, tinh thông âm luật, không ngờ nữ công cũng tinh xảo thế này." Diệp Phong nhìn hà bao tấm tắc tán thưởng.

"Diệp lang khen trật rồi, Sở Yên chỉ là biết làm, cũng không hơn."

"Không đúng, đây mà gọi chỉ là biết? Thế này phải gọi là nữ nhân tài ba a! Yên nhi, nàng còn có thể làm cái gì?" Diệp Phong nhìn thẳng vào nữ tử ôn nhu trước mặt, tràn ngập hiếu kỳ, nếu nàng đến hiện đại, e đã sớm trở thành nữ thần của tất cả mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!