Dàn xếp cho Nhu nhi xong, Diệp Phong lại ra đường lớn lượn một vòng, thấy nhiều người mang theo đao kiếm đi về hướng thành Đông, nàng hiếu kỳ hỏi thăm, hóa ra mai là ngày tổ chức đại hội võ lâm. Lăng gia cách thành Đông sáu mươi dặm, vì đại gia muốn tham dự đúng lúc nên tất cả đều tới sớm một đêm.
Diệp Phong nằm trên giường lật qua lật lại, trong đầu chỉ nghĩ đến đại hội võ lâm, tiểu thuyết đều viết hôm đó là ngày chọn võ lâm minh chủ, không biết lần này có phải hay không, nhưng chắc Sương nhi cũng sẽ tới, dù sao nàng là người đứng đầu Lãnh Nguyệt Cung.
Tới đó nhìn nàng một lần, từ nay về sau nàng đi Dương quan đạo của nàng, ta qua cầu độc mộc của ta, hơn nữa không khí chắc rất náo nhiệt, không đi thực sự rất đáng tiếc a.
Lăng gia trì sơn bàng thủy, phòng ốc nối tiếp san sát, tráng lệ nhưng không quá xa hoa, đình thai lâu tạ, tương hộ giao thác. Quản gia đứng ngay cửa chính vội vàng đón tiếp khách tứ phương, tuy bận rộn nhưng rất có trật tự, chính sảnh là một khoảng đất trống nhưng lúc này tấp nập, người ngồi, người đứng, người uống rượu, người phẩm trà, tốp năm tốp ba tụ lại, đàm luận bất diệc nhạc hồ, vị trí trung tâm chỉ hai cột cao, tuy lá cờ lớn ở giữa lay động theo gió nhưng vẫn có thể nhìn rõ bốn chữ "Đại hội võ lâm".
Vị trí trung tâm có lẽ là chỗ của minh chủ võ lâm Lăng Hải, hai bên được sắp xếp hai hàng ghế đỏ thẫm, rõ ràng là chỗ của các đại môn phái lớn, lúc này chưa đến thời điểm dự họp, nên khu vực trung tâm không có người.
Diệp Phong thấy trường hợp thế này, cảm giác giống như đi xem tuồng, tất cả mọi người đang chờ bắt đầu, vì không muốn người khác chú ý, Diệp Phong tận lực đến những chỗ ít người lai vãng, nhưng những… Người giang hồ này quá nóng tính, lôi kéo nàng tự giới thiệu "Tại hạ Mỗ Mỗ môn phái Mỗ Mỗ, xin hỏi xưng hô với thiếu hiệp thế nào?" Diệp Phong tùy tiện giới thiệu một cái tên, người nọ vội vàng nói "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu", như rất sợ người khác nói hắn không có kiến thức.
Nhưng thời điểm này Lăng Hải ở phía sau viện đang rất giận dữ: "Làm càn! Không biết hối cải!" Sau đó đá một cước khiến người quỳ trên đất ngã lăn.
"Cha, hài nhi không sai, thế nào cha lại vì ngoại nhân mà làm đau nhi tử của mình? Ta là con một bốn đời Lăng gia! Hơn nữa, rõ ràng người kia khinh người quá đáng. Lần này để hắn chạy mất, lần sau nhất định ta sẽ hảo hảo giáo huấn hắn, để hắn biết bản thiếu gia lợi hại thế nào." Người nói chính là một trong tứ đại cóc
- Lăng Tinh.
"Tinh nhi, tại sao ngươi vẫn chưa hiểu? Ngươi biết kia là ai không? Thế nào lại tùy tiện gây thù hằn với hắn? Phải biết thế lực sau lưng hắn, ngay cả cha ngươi cũng không thể tùy tiện trêu vào!" Lăng Hải nhìn nhi tử không chịu thua, âm thầm thở dài.
"Hắn thì có thể có hậu thuẫn gì? Ta phái người điều tra qua, hắn một… Không biết võ công, hai không có gia thế hiển hách, thật không biết cha sợ hắn cái gì?"
"Hanh! Ngươi còn quá trẻ không hiểu chuyện, ngươi cho rằng Lôi Khiếu Thiên nhàn rỗi không có việc gì, cho người tới mua kỹ viện sao? Ngươi cho rằng hắn sẽ vì một cô nương Sở Yên, xuất động Lôi Nhị, Lôi Tam làm chuyện này?"
"Ý cha là?"
"Khẳng định có quan hệ rất lớn tới người tên Diệp Phong kia, Lôi Nhị cũng bị trọng thương, tất nhiên Diệp Phong không đơn giản a!" Lăng Hai như đăm chiêu nói.
"Nhưng xác thực hắn không biết võ công, Mạnh Đinh từng đánh hắn trên đường cái."
"Thì bởi vì hắn không có võ công mới đáng sợ, rốt cuộc ai đã giúp hắn? May người đả thương hắn không phải ngươi, bằng không thật không may cho Lăng gia chúng ta!"
"Cha nói Mạnh gia sẽ xảy ra chuyện?"
"Đó chỉ là vấn đề thời gian, đành phải yên lặng theo dõi trong bóng tối. Khoảng thời gian này, ngươi phải ở nhà cho ta, hảo hảo luyện võ, không được phép ra khỏi cửa nửa bước!"
"Nhưng cha…"
"Đủ rồi, lão phu phải ra ngoài tiếp đãi các Chưởng môn, ngươi vào phòng ngẫm nghĩ thật kỹ cho ta!" Nói xong phất tay áo rời đi.
"Các vị bằng hữu đồng đạo, đại hội võ lâm sẽ được bắt đầu ngay lập tức, cho mời Chưởng môn các phái nhập tọa." Quản gia Lăng gia bảo
- Lăng Phúc xuất hiện trên đài, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Diệp Phong cũng mau chóng nhìn lên, nàng thấy một lão giả khoảng năm mươi tuổi đang chắp tay thi lễ với tất cả, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng có thể nghe rõ từng chữ thế này, chứng tỏ võ công người này không phải kém.
"Bang chủ Phi Ngư Bang tới!" Một nam tử ục ịch, tay cầm vũ khí Ngữ Xoa Trạng bước tới hàng ghế bên trái.
"Đường chủ Kính Vân Đường
- Lê Vạn Thanh đến." Người này tay cầm đơn đao, đi lại trầm ổn, ngồi phía bên phải.
"Các chủ Bích Kiến Các
- Đông Võ đến!" Chỉ thấy một thân ảnh từ dưới đài nhảy lên, có chút tiêu sái.
"Hảo!" Một người hoan hô ủng hộ. Đông Võ cũng chắp tay cảm tạ, ngồi vào vị trí bên phải.
"Chưởng môn phái Thanh Vân - "Kiếm Vân Tử" Lâm Khắc đến!" Một lão giả năm mươi lên đài, phía sau là hai ái đồ Tạ Ơn Phong và Vương Vũ Hân, hắn tới vị trí bên trái ngồi xuống, hai đệ tử đứng phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!