Rời khỏi Y Tuyết Viện thì trời đã khuya, trên đường cái chỉ có mấy người uống say, loạng choạng bước đi. Tâm tình Diệp Phong nặng nề vô cùng, vốn đi tìm mới mẻ, không ngờ kết quả thế này.
Trở về tửu lâu, Diệp Phong kiểm tra ngân phiếu, chỉ còn tám ngàn lượng, còn thiếu hai ngàn. Một vạn chỉ là con số đại khái, cần phải chuẩn bị nhiều hơn để phòng tình huống bất ngờ, Nhu nhi là nha hoàn trung thành hộ chủ, cũng muốn cứu tiểu thư khỏi hố lửa, nhưng điểm quan trọng là sau khi cứu các nàng làm gì bây giờ? Không thể để các nàng theo mình chịu khổ, nếu đường cùng chắc phải trở về hang động sinh sống một thời gian.
Từ mai phải đổi qua phòng nhân mã, rẻ hơn một chút, Diệp Phong không khỏi hối hận, bản thân đã tiêu xài quá hào phóng, nhưng hối hận cũng đã trễ, hiện tại phải nắm bắt thời gian kiếm tiền, chỉ có hai tháng mà thôi. Nghĩ đến tìm việc, Diệp Phong lại phát sầu, bản thân có thể làm gì đây? Thể lực chắc không được, còn tài nghệ? Ngoài trừ vẽ tranh, thì là y thuật, mà y thuật cũng thôi đi, vì sợ với y thuật chưa đủ sẽ làm người sống trị thành người chết a. Còn lại chỉ có vẻ tranh, trước khi Diệp Phong theo đuổi vì đam mê, chưa từng nghĩ làm nghệ nhân đầu đường, dụng cụ cần là kẹp bảng vẽ, một cái bàn, ghế, ngồi bên đường vẽ tranh phác họa, mỗi bức năm mươi, không để hai tháng chắc cũng gom đủ. Bất quá xem đây là công việc tích lũy kinh nghiệm, liền làm nghệ nhân đầu đường thôi.
Ngày thứ hai, Diệp Phong rời giường từ rất sớm, dặn dò tiểu nhị đổi sang phòng nhân mã, sự nhiệt tình của người nọ lập tức biến mất không thấy tăm hơi, lời nói lạnh nhạt tất cả đều là châm chọc: "Đúng thật có tiền là đại gia! Hiện đại hay cổ đại cũng như nhau! Mắt cẩu nhìn người chỉ có thế!" Diệp Phong bất đắc dĩ.
Đẳng cấp phòng nhân mã đúng thật thấp hơn, nhưng coi như cũng sạch sẽ, như vậy là đủ rồi.
Diệp Phong đổi quần áo, nhìn y phục có vẻ nghèo túng, tóc tùy ý cột cao sau đầu, mang theo giấy mực, xuất phát.
Địa điểm nàng chọn là ngã tư đường cái, người qua lại đông đúc, cách Y Tuyết Viện khá xa, nàng không muốn Sở Yên nhìn thấy bản thân ra ngoài bày hàng vỉa hè, tuy khả năng này tương đối thấp, nhưng Diệp Phong lo xa, muốn bảo đảm an toàn.
Hiện thực so với tưởng tượng tàn khốc hơn nhiều, Diệp Phong ngồi đến giờ ngọ, đừng nói là người vẽ tranh, ngay cả hỏi cũng chẳng ai hỏi, không chỉ cảm thấy nhụt chí mà từ sáng đến giờ chưa ăn gì, bao tử bắt đầu kháng nghị, nàng đi qua quán mì gần đó: "Đại thúc, cho bát mì."
"Được rồi."
Lúc này tương đối vắng khách, đại thúc vừa nấu mì vừa hỏi: "Công tử, ta thấy ngươi ngồi đó lâu rồi, ngươi làm gì?"
"Ta thay người vẽ tranh!"
"Ai nha! Thì ra là người đọc sách? Có phải không ai hỏi?"
"Ách.. Đúng vậy a."
"Ta nói công tử a, ngươi như vậy cũng không được gì. Ngươi xem ngươi ngồi nửa ngày, không nói một tiếng, ta đây cũng không biết ngươi làm gì, người khác thế nào biết được?"
Diệp Phong không khỏi sửng sốt, đúng vậy, bản thân cứ ngồi như khúc gỗ, làm sao có khách?
"Hẳn ngươi phải hô lên! Ta biết ngươi là người đọc sách, da mặt mỏng, nhưng phải biết rằng, tự bản thân kiếm tiền không có gì phải mất mặt, vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu!"
"Đa tạ đại thúc chỉ dạy!" Diệp Phong cúi chào thật sâu.
"Ha ha, không có việc gì, trước hết bữa nay ta mời, chờ ngươi có sinh ý… Hãy tới đây ăn bữa no nê."
Nhìn lão nhân chất phác, Diệp Phong cảm động: "Đa tạ đại thúc!"
"Vẽ y như thật! Vẽ y như thật!" Cổ vũ bản thân xong, Diệp Phong hô lớn.
"Cái này được rồi." Lão nhân nhìn Diệp Phong vui vẻ: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
"Tranh đẹp! Họa sĩ thiên tài đây!"
Cứ như vậy, một già một trẻ, ở ngã tư đường, ngươi một tiếng, ta một tiếng, hân hoan kêu gọi.
Khi có khách tới quán ăn mì, lão nhân sẽ đề cử Diệp Phong, dưới sự giúp đỡ của lão nhân và cố gắng không ngừng, rốt cuộc buổi chiều cũng có sinh ý, tuy chỉ mười hai lượng, nhưng đủ khiến Diệp Phong vui mừng không ngớt.
Bất tri bất giác, màn đêm buông xuống: "Đại thúc, cảm tạ ngài! Ta cáo từ, ngày mai gặp lại."
"Công tử đi thong thả."
Khổ cực một ngày, Diệp Phong tắm rửa, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Cứ như vậy, mỗi ngày Diệp Phong đi sớm về muộn, không câu nệ nhân vật cần vẽ, chỉ cần có sinh ý nàng sẽ tiếp nhận, giá bốn năm lượng không hơn, nàng còn nhận vẽ phong cảnh, đề thơ, bận rộn hơn mười ngày, đại khái được khoảng một ngàn lượng. Diệp Phong nhìn bạc trắng bóng, vui vẻ không ngớt, cứ tiếp tục thế này, rất nhanh có thể kiếm đủ.
Hôm nay, Diệp Phong vẫn ghé quán mì thường hay lui tới: "Sớm, đại thúc!"
"Vẫn bát mì như cũ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!