Chương 111: Đại kết cuộc

Đối với Diệp Phong, có thể tìm được người mình yêu và người đó cũng yêu mình là một hy vọng xa vời, còn thành thân là chuyện chỉ ở trong mộng, mà nay, hy vọng thành sự thật, chuyện trong mộng cũng sắp thành thực hiện, làm nàng không thể tin được.

Chuyện thành thân do một tay Bạch Mai và Tiêu Lưu Vân lo liệu, hiệu suất làm việc của đám người Kiếm Cầm rất cao, cộng thêm tài lực Lãnh Nguyệt Cung, hôn lễ nhanh chóng được chuẩn bị chu đáo.

Chưa tới ba ngày, toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng, so với ngày lễ ngày tết còn náo nhiệt hơn ba phần, ai ai cũng treo nụ cười trên mặt, như mộc xuân phong. Rượu mừng, chuẩn bị yến hội, may hỉ phục, bố trí tân phòng, mỗi sự kiện đều được tiến hành theo trình tự, bận rộn nhưng không hề hỗn loạn.

Ba người Lãnh Vô Sương, Sở Yên, Toa Y Na cũng không quá nhiều việc, các nàng rất cao hứng nhưng cũng xen lẫn thương cảm, càng ân cần, chu đáo, lúc nào cũng bồi bên cạnh Nam Cung Diệp.

Toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung, người rảnh rỗi nhất chính là Diệp Phong, đi tới đâu cũng bị đuổi, chỉ có thời điểm thử hỉ phục mới dùng cần nàng, nên nàng từ bỏ không đòi hổ trợ ai, tùy ý đi dạo, an tầm chờ đợi làm tân lang.

Mặt khác, tối đến, tam nữ không ai cho nàng vào cửa, dặn nàng đi bồi Nam Cung Diệp, Diệp Phong ngẫm lại cũng đúng, người khác gả nữ nhi còn nàng thì cưới nương tử, trước khi thành thân cần phải ở bên cạnh Nương nhiều một chút, đột nhiên thấy nữ nhi còn không hiếu thuận bằng tức phụ. Vì thế, ban ngày Nam Cung Diệp có tam nữ kề cận, tối đến bị Diệp Phong dán chặt, kể chuyện xưa cho nàng nghe, giống những người mẫu thân bình thường.

Nam Cung Diệp biết đây là tâm ý của người thân, sợ nàng cảm thấy mất mát, nghĩ đến sẽ chia ly, nên không từ chối, để các nàng tận hiếu.

Trong nháy mắt, đại hôn cũng tới.

Mặt trời vừa ló dạng, Lãnh Nguyệt Cung tỉnh giấc, mọi người bắt đầu bận rộn.

Diệp Phong một thân hỉ phục màu đỏ, khăn chít đầu, khí vũ hiên ngang, thần thái sáng lạng. Dựa vào an bài, Diệp Phong nên cưỡi tuấn mã nghênh đón tam nữ, nhưng mọi người ở cách nhau không quá xa, vì vậy quyết định đi bộ. Đầu tiên đón Lãnh Vô Sương, sau đó là Sở Yên cuối cùng là Toa Y Na.

Tư lễ quan ngạo, Kiếm Kì, Kiếm Thi dẫn đường, Diệp Phong ở giữa, thủ khiên hồng trù, tam nữ mặc hồng bào, đầu đội khăn sa, theo phía sau, Tiểu Ngọc, Nhu nhi, Cát Nhã đi bên cạnh từng người, chậm rãi tướng phú.

Kế đến là Mạc Ngôn, Mạc Ngữ cầm lộng liễn, Kiếm Cầm, Kiếm Cầm dẫn theo đệ tử Lãnh Nguyệt Cung khua chiêng gõ trống, diễn tấu, dạo một vòng Lãnh Nguyệt Cung, cuối cùng đến phòng nghị sự xem như hoàn thành nghi thức đón dâu.

Nam Cung Diệp ngồi chờ thật lâu, nhìn thấy sắc mặt Diệp Phong ửng đỏ, cười tươi như gió xuân, nàng có chút thất thần, thần thái này thật sự quá giống người nọ, mau mau thu hồi chua xót, cười chờ tất cả tiến vào.

"Nhất bái Thiên Địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Thê thê đối bái!"

Diệp Phong nghe thế, xấu hổ mặt mày đỏ bừng, tam nữ hồng sa che mặt, mặc dù không nhìn thấy nhưng chắc chắc không khác là bao.

"Đưa vào động phòng!"

Ngạo Thiên tuyên hào, hôn lễ xem như hoàn thành. Nghĩ đến các tân nương tử phải về phòng chờ, đến tối mới gặp lại, trong lòng Diệp Phong không nỡ, chỉ muốn lập tức vén khăn sa, ở trong phòng một mình chờ lâu sẽ rất nhàm chán, Lãnh Vô Sương và Sở Yên còn tốt, nhưng Toa Y Na là người không chịu ngồi yên một chỗ, không phải sẽ buồn đến hỏng sao?

Diệp Phong không đợi mọi người thúc giục, ra tay nhanh như chớp, xoẹt một lượt kéo hồng sa che mặt ba người xuống, thoáng chốc, không khí đọng lại, ánh mắt mọi người bị các nàng hấp dẫn.

Lãnh Vô Sương ở bên trái, nàng luôn mặc bạch y, mang vẻ bất nhiễm xuất trần, nay một thân hỉ phục, hồng nhan như hỏa, hơn nữa khí chất lạnh như băng, đúng thật một kiểu phong tình khác biệt; Ở giữa là Sở Yên, mặt như phù dung, mâu như thu thủy, cả người thổ khí như lan; Bên phải là Toa Y Na, hồng y như trước, nhưng hôm nay thêm sự thành thục kiều mỵ, bạc thần vi mân, nụ cười luôn treo trên mặt.

Quá đẹp! Cả ba quá đẹp!

Ngạo Thiên là người hồi phục tinh thần đầu tiên, dán bên tai Diệp Phong, hảo tâm nhắc nhở: "Hồng sa này vào động phòng mới có thể xốc lên."

Diệp Phong nhìn ba vị kiều thê không chớp mắt, khoát tay áo nói: "Nữ nhân giang hồ, không cần câu nệ tiểu tiết."

"Ha ha... Hảo! Không câu nệ tiểu tiết! Không câu nệ tiểu tiết!" Ngạo Thiên cười lớn, vui vẻ nói: "Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ, không phải còn tiết mục sao? Mau đi!"

Rốt cuộc Diệp Phong hiểu được 'Không cần câu tiện tiểu tiết' trong miệng Ngạo Thiên là gì, trước đó ở Đại Mạc, lúc A Mục thành thân, nàng đưa ra ý tưởng chọc phá hắn, bây giờ bọn họ đem tất cả trả lại, mà còn thê thảm hơn, bị ép buộc quá mức...

Nam Cung Diệp, Bạch Mai cùng Tiêu Lưu Vân nhìn mọi người vui cười đùa giỡn, mỉm cười không nói gì, trải qua thiên tân vạn khổ, sẽ thành thân thuộc.

Bóng đêm buông xuống, mọi người ai cũng ngà ngà say, khuôn mặt Diệp Phong đỏ bừng, cơ hồ chân không chạm đất, ai mời rượu nàng cũng không cự tuyệt, ngửa đầu một hơi là chung thấy đáy, bởi vì nàng vui vẻ, rất vui vẻ...

Tâm nguyện cuối cùng cũng được thực hiện, tận mắt nhìn thấy nữ nhi mặc hồng bào, trong lòng Nam Cung Diệp không còn tiếc nuối, thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ trở về phòng mình, náo nhiệt và ồn ào bị ngăn cách bên ngoài.

Nhẹ nhàng lau chùi linh vị Đoan Mộc Kiền, thâm tình nói: "Kiền ca ca, ngươi thấy không? Nữ nhi của chúng ta trưởng thành, hôm nay nàng thành thân, có hạnh phúc riêng, người làm Nương thân như ta, yên tâm rồi. Ta không thẹn với Đoan Mộc gia, không thẹn với ngươi. Kiền ca ca, Diệp nhi đến tìm ngươi, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!