Chương 109: Thương ly tử biệt

Editor: Haizzz, edit chương này khóc mệt… Tạm biệt Tử Thủy và Bạch Nhứ…

Mưa dầm kéo dài không dứt, miếng khô diệp run rẩy trong gió, cuối cùng không chịu được gió thu tàn phá, phiêu phiêu rơi xuống đất.

Giết chóc vẫn tiếp tục, thi thể lạnh lẽo nằm rải rác trên đất, máu chảy thành dòng, tuôn xuống suối nhỏ, mùi tanh nồng nặc bay trong không khí.

Tiếng la hét cũng yếu dần vì cổ họng khàn khàn, thân thể mệt mỏi gian nan chống đỡ, vì không muốn bị giết. Muốn sống thì phải giãy dụa thi triển hết sở học, hỗn chiến biến thành từng đôi luận võ.

Thể lực Lãnh Vô Sương chống đỡ hết nỗi lui khỏi vòng chiến, cùng Sở Yên, Tử Thủy xem, Tiểu Ngọc dẫn dắt hai mươi đệ tử Lãnh Nguyệt Cung bảo hộ các nàng ở giữa.

Ngạo Thiên đối cứng với Lôi Nhị, Tiêu Lưu Vân cùng Bạch Mai cộng kháng Lôi Đại, Lâm Khắc và Lôi Tam bất phân thắng bại, những người khác cũng một chọi một, hoặc một chọi hai, đều tự chiến thành một đoàn.

Đáng chú ý nhất vẫn là Lôi Thiên với Diệp Phong, trong phòng một trượng không ai có thể tới gần, kiếm khí phách liệt, chưởng phong như đao, tử ảnh bay lộn, hắc ảnh cũng không thua kém, cao thủ quyết đấu thật không kịp nhìn chiêu thức, hai người giao thủ gần ngàn chiêu, vẫn chưa phân thắng bại.

Mưa rơi càng ngày càng lớn, giọt nước lạnh như băng, tiên khởi bọt nước huyết sắc, tiếng gió rào rít, quần áo trên người sớm ướt đẫm, mang đến từng trận hàn ý.

Tiếng vó ngựa vang lên, mấy mã kỵ chạy như bay mà đến, nhìn tràng cảnh máu tươi tràn ngập, đầu tiên là cả kinh, mau mau phi thân xuống ngựa. Xích Long Thanh Hổ đều xuất khỏi vỏ, Mạc Ngôn Mạc Ngữ nhảy vào vòng chiến đầu tiên, Hắc Quái nhìn Ngạo Thiên, cười quái dị: "Tiểu tử, người này cho ta mượn để đùa giỡn một phen."

Bạch Quái điểm mũi chân trên lưng ngựa, giống như đại bàng giương cánh, đánh bay một tên hắc y nhân ra xa hai trượng, chỉ có Ngô Kiếm không hề động, lẳng lặng nhìn Diệp Phong và Lôi Thiên.

Tất nhiên Diệp Phong và cả Lôi Thiên đều thấy mấy người đến, nhưng tâm tình hoàn toàn khác nhau, Diệp Phong có hậu phương chi ưu, tinh thần lên cao, kiếm thế như gió, cuồn cuộn đánh tới, hình thành một đạo nước phóng tới chỗ Lôi Thiên.

Vốn Cầm Ma phản bội là một đả kích không nhỏ, lại trúng một kích toàn lực của nàng nhưng vẫn kiên trì đến bây giờ, lại không rơi xuống thế hạ phong, chứng minh võ công hắn cao thâm đến mức nào. Hiện giờ thấy Toa Y Na được cứu ra, tự biết ổ của mình bị phá, nhưng vẫn không có bóng dáng của Nam Cung Diệp, trong lòng dần dần luống cuống, tuy chưởng pháp sắc bén nhưng bắt đầu xuất hiện sơ hở.

Tử Thủy đứng đằng xa xem cuộc chiến, nhìn thấy Bạch Nhứ, nàng vẫn một thân áo trắng, ngạo nghễ như Bạch Liên trong mưa gió, chỉ là hơi chật vật, nét mặt hiện rõ lo lắng, nàng lảo đảo bôn tẩu về trước muốn tìm thân ảnh quen thuộc.

"Nhứ nhi!" Thanh âm nghẹn ngào vang lên, thân ảnh đỏ thẫm xuất hiện trong đám người.

Chung quanh đều tiêu thất, cách màn mưa bắt gặp ánh mắt đối phương, quyến luyến không rời, đuôi lông mày ẩn tình, lông mi nhảy lên, môi anh đào muốn cười nhưng lại giống đang khóc, thậm chí nước mắt chảy xuống đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

"Nhứ nhi!"

"Thủy nhi!"

Mưa lớn nhưng không thể giảm bớt ngọn lửa tưởng niệm, nhớ hương vị thản nhiên trên người nàng, nhớ cái ôm ấm áp, nhớ những lời yêu thương bá đạo, nhớ đầu ngón tay toát ra độ ấm, nhớ nàng yêu mị tươi cười, nhớ… Nhớ tất cả những gì thuộc về nàng.

Dốc hết toàn lực chạy tới, muốn ôm đối phương vào lòng, không bao giờ chia lìa nữa…

Máu loãng váy lên áo trắng không ngăn được tốc độ chạy, thi thể lạnh lẽo cản đường, bất chấp đau đớn đứng dậy, gần, rất gần rồi, trong nháy mắt là hai người có thể mười ngón tương khấu…

Nhưng trong nháy mắt này, chuyện không thể tưởng tượng được lại xảy ra, Diệp Phong cùng Lôi Thiên ra nhất chiêu, nàng lảo đảo lui về sau, dùng kiếm ổn định thân hình, nhưng không kiềm được khí huyết bốc lên, phun ra ngụm máu tươi.

"A Phong!" Toa Y Na thét lớn, cấp tốc chạy tới, khoảnh khắc đó, nàng cùng Tử Thủy thoáng lướt qua nhau.

Khóe miệng Lôi Thiên nhếch lên nụ cười âm ngoan, dùng hết toàn lực đánh về phía Toa Y Na.

Cũng ngay trong nháy mắt này, Tử Thủy không cần suy nghĩ, một tay đẩy Toa Y Na ra…

Chỉ trong nháy mắt, xảy ra rất nhiều chuyện, thay đổi vận mệnh vài người.

Một tiếng rên vang lên, thân ảnh đỏ thẫm nhận trọn một chưởng của Lôi Thiên, máu tươi không ngừng tuôn ra, hòa nhập vào nước mưa, quần áo nàng tung bay hệt như bướm đang phi vũ, đẹp, yêu diễm…

"Thối hồ ly!"

Tiếng vang tê tâm liệt phế, Diệp Phong bay nhanh đến, ôm Tử Thủy vào lòng, tay run run lau máu cho nàng, nhưng lau thế nào cũng không thể sạch, khủng hoảng lan tràn khắp người: "Thối hồ ly, ngươi đừng giỡn với ta, mau tỉnh, mau tỉnh lại a!"

Tử Thủy cố gắng mở hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú, mỉm cười, suy yếu nói: "Ta vẫn chưa… Chết, ngô! Ngươi… Ngươi khóc cái gì?"

"Đúng! Đúng! Ngươi sẽ không chết! Ta không cho ngươi chết!" Diệp Phong bối rối mau mặt một phen, khàn khàn hô: "Vân di, Yên nhi! Cứu người a… Cứu cứu thối hồ ly…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!