Chương 108: Trốn đi

Gió thu lạnh run, mưa dầm rả rích, sắp tới cuối mùa, càng ngày càng lạnh.

Mưa bụi kéo dài, đánh vào mặt đau rát, giống như lưu lại nước mắt vì tưởng niệm người yêu, mang theo chua xót, lá khô hiệp bay xuống, lẳng lặng nằm trên mặt đất lạnh băng, chờ đợi hư thối, sau đó dung nhập vào bùn, bắt đầu luân hồi.

Khẩn trương bao phủ toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung, trên mặt mỗi người đều có vài phần ngưng trọng, cùng đợi cái gì đó, có sợ hãi, có áp lực, có nặng nề và cũng có hưng phấn.

Tử Thủy mặc áo dài đứng yên trước cửa sổ, xuất thần nhìn màn mưa bên ngoài, thần sắc u sầu, nga mi nhíu chặt. Buổi sáng Diệp Phong nói với nàng, Ma Tôn đã hạ chiến thư, ba ngày sau quyết chiến Lãnh Nguyệt Cung, nàng không biết nên mắng Lôi Thiên tự phụ hay mắng hắn ngu xuẩn, vô luận như thế nào, cũng tới lúc nên chấm dứt.

Trong lòng cứ quanh quẩn kế hoạch của Diệp Phong, Tử Thủy cũng tin tưởng nàng có thể cứu người, nhưng không hiểu sao luôn cảm thấy bất an, không biết khủng hoảng đến từ đâu, lúc nào cũng quấn lấy nàng, tựa hồ sắp mất đi thứ quan trọng nhất. Ba ngày sau có thể nhìn thấy người ngày đêm nhớ mong, không phải nên hưng phấn sao?

Tiếng bước chân vang lên, một đạo tử ảnh đẩy cửa đi vào, Tử Thủy thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nở nụ cười: "Ngươi không nghĩ ngơi dưỡng sức, đến chỗ ta làm gì?"

Võ công bị phế là đả kích rất lớn đối với người luyện võ hai mươi năm, Diệp Phong tự biết không thể nào an ủi, điều duy nhất có thể làm là cứu Bạch Nhứ bình an trở về.

"Không có gì, muốn đến xem ngươi."

Tử Thủy ngồi đối diện, thần sắc có chút mơ hồ: "Tử yêu quái, ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?"

Diệp Phong hồi tưởng lại tình cảnh ở đại hội võ lâm, không khỏi bật cười: "Đương nhiên nhớ, ta còn khen ngươi a."

"Lúc ấy ngươi luôn miệng nói cái gì Tình ca ca, thật sự làm ta tức muốn chết, nếu không phải Lãnh cung chủ ngăn cản, ngươi sớm trở thành vong hồn."

"Hắc hắc, thời điểm ở phái Thanh Vân, ta còn nghĩ nhận ngươi làm thiếp phòng, ai ngờ trở thành bằng hữu."

"Ta và Nhứ nhi có được hôm nay, tất cả đều nhờ ngươi! Bây giờ còn nợ ngươi một mạng, nhân tình này không biết khi nào mới trả lại được."

"Ha ha, ta tặng ngươi một đoạn nhân duyên, ngươi cho ta một sinh mệnh mới, nếu tính toán, cuộc buôn bán này ta vẫn lời chán!"

"Tử yêu quái, ta muốn cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi, ta không biết đời này bản thân muốn cái gì? Không có ngươi, ta cũng không biết cái gì là quang trọng nhất."

"Tử yêu quái, nói cho ngươi một chuyện, không được mắng ta."

"Di? Ngươi còn sợ ta mắng? Nói đi, không chửi là được."

"Ngươi rời khỏi Trung Nguyên, hàng năm Lãnh cung chủ và Sở cô nương đều đến Đoạn Tình Nhai, ta thay ngươi trút giận, mắng các nàng một trận, các nàng thật sự yêu ngươi, ngươi phải hảo hảo đối tốt với các nàng."

Hốc mắt Diệp Phong căng cứng, nghẹn ngào mắng: "Sao ngươi là lạ? Cảm giác như đang an bài hậu sự."

"Ha ha, có một số việc hẳn nên cho ngươi biết, nói ra có vẻ tốt hơn."

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn tầm tã không ngừng, hai người câu được câu không tâm sự, nhớ lại từng tí từng tí, hệt như lão bằng hữu nhiều năm không gặp, yên ổn, bình thản nhưng lại giống thân nhân sắp rời xa, muốn khắc sâu vào trí nhớ đối phương.

Hai người không biết, khoảnh khắc nói chuyện đơn giản như thế, lại là lần cuối cùng ở kiếp này.

Rời khỏi chỗ Tử Thủy, trong lòng Diệp Phong rầu rĩ, trầm trọng, áp lực đè nặng trong lòng, thở dài một hơi, đại chiến sắp tới, không được phép nghĩ nhiều, chờ giải quyết Ma Tôn xong, tất cả đều sẽ tốt hơn!

Diệp Phong tự mình khai thông đôi chút, lững thững đi tới chỗ ở của Lãnh Vô Sương, sau khi từ Mộc Y Sơn trở về, Lãnh Vô Sương khôi phục thái độ không mặn không nhạt, làm Diệp Phong phiền não vô cùng, nhưng không thể làm gì được, những lời kia quá đả thương người, huống chi nàng tâm cao khí ngạo, hiện tại vẫn chưa cứu được Nương, nàng không tha thứ cũng là chuyện đương nhiên.

Người trong giang hồ đều coi trọng chữ 'Tín', Lãnh Vô Sương cũng không ngoại lệ, tuy lời thề độc kia xuất khẩu lúc tức giận nhưng không thể coi là trò đùa, nói đến cứu người, Lãnh Vô Sương luôn khẩn trương hơn bất cứ người nào, giờ phút này lạnh nhạt với Diệp Phong là vì sợ bản thân tham luyến hương vị trên người nàng, nếu không thể cứu được Nam Cung Diệp, sợ không có dũng khí tự vận thế thì vi phạm tín niệm. Nhưng không thể không nhận, cứ nghĩ đến không thể bên cạnh Diệp Phong, thì lòng đau hơn dao cắt, cho nên nhất định phải cứu được Nam Cung Diệp, nàng mới thoải mái tha thứ cho Diệp Phong, thản nhiên đối mặt với tâm của mình.

Nhìn Diệp Phong ảm đạm rời đi, khóe miệng Lãnh Vô Sương hiện lên nụ cười khổ, ba ngày nhưng lại quá dài!

Chờ đợi là dài dòng, là nôn nóng, là phiền muộn, cũng là mâu thuẫn. Ba ngày qua, vốn dĩ Lãnh Nguyệt Cung tĩnh lặng nhưng giờ bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy bóng người, hoặc tỉ mỉ lau chùi binh khí, chuẩn bị nghênh chiến; Hoặc lâm thời nước tới chân mới nhảy, lãnh giáo chiêu thức; Hoặc là bên ngoài bình thản ung dung nhưng nội tâm thấp thỏm không yên; Thậm chí còn có người thắp hương bái Phật, phù hộ bình an.

Thời gian giống như cước bộ của bản thân, không nhanh không chậm tiêu sái, dũng cảm đối mặt cũng tốt, yếu đuối trốn tránh cũng thế, cái gì cần đến cũng sẽ đến.

Ba ngày sau, bầu trời u ám, áp lực làm người hít thở không thông, mây đen đang cố gắng tích góp từng tí, đợi một tia chớp xé rách Trường Không, hạ xuống cơn bão tố. Gió thu đàng hoàng, hàn ý cuồn cuộn nổi lên, tiếng thông reo từng trận, thanh âm nức nở khiến người tan nát cõi lòng.

Chém giết, sắp rớt màn che; Huyết tinh, tràn ngập không trung; Tử thần, đã muốn thổi kèn; Diêm La cũng chuẩn bị thu nhặt mạng người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!