Đoan Mộc sơn trang nằm ở núi Ô Kì, y thế như kiến, ba mặt là núi, mặt còn lại là nước, địa thế kín đáo. Hơn mười năm mưa gió cọ rửa, sớm không còn huy hoàng của ngày xưa, chỉ có thể theo vách tường nhìn thấy sự rầm rộ năm đó, mà Lôi Thiên lại coi đây là nơi ẩn dấu tốt, trùng kiến thành một cung điện địa hạ khổng lồ, lối vào chính là sơn động phía sau núi, nơi Đoan Mộc Kiền từng bế quan tập võ.
Đêm, dần đần rớt xuống màn che, đem đại địa cắn nuốt, hắc ám, vĩnh viễn quỷ mị nhất thiên hạ.
Địa hạ thật dài, hôn ám sâu thẳm, các chậu than trên vách tường hừng hực thiêu đốt, đủ chiếu rọi lối đi chừng hai thước, một đám y nhân tay cầm hàn đao, vô thanh vô tức canh giữ trong bóng tối. Những song sắt thô như cánh tay hình thành địa lao, hơi thở ẩm ướt hỗn loạn gay mũi muốn nôn mửa, toàn thần những người bị nhốt đều là vết máu loang lỗ, tóc dài tán loạn, lui vào một góc sáng sủa nhất, không biết chết hay sống.
Cuối hàng lang có thạch thất không gian hơi rộng mở một chút, bài trí cực kì đơn sơ, hé ra giường đá, kế bên là một ải thạch bàn, hỏa dầu đăng trên bàn từ từ thiêu đốt, lúc sáng lúc tối.
Một góc thạch thất, thân ảnh một trắng một đỏ đang rúc vào sưởi ấm cho nhau, xuyên qua ngọn đèn ảm đảm, tóc Bạch Nhứ rối loạn, sắc mặt trắng như tờ giấy, hốc mắt hãm sâu, con ngươi trong suốt không còn thần thái, chỉ có trống rỗng cùng chết lặng, kinh ngạc nhìn ngọn đèn đầu dần dần lụi tàn, hơn trăm ngày trong lao ngục, tương tư ăn mòn tâm trí, tra tấn nàng trở thành ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.
Tình huống của Toa Y Na tốt hơn một chút, nhưng gầy đi nhiều, mặt còn bằng bàn tay nhỏ, hai mắt ửng đỏ, dường như vừa mới khóc xong, thời gian càng dài, nỗi nhớ càng đậm, quan trọng hơn, không biết hiện tại Nam Cung Diệp thế nào, Nương hy sinh vì nàng, mỗi lần nhớ tới, tâm đau không kể siết.
Đêm thu hàn ý xâm cốt, địa lao này thì khỏi cần phải nói, Toa Y Na nhích lại gần Bạch Nhứ, động tĩnh rất nhỏ nhưng cũng khiến Bạch Nhứ cả kinh, thu hồi ánh mắt, nhìn Toa Y Na cuộn thành một đoàn, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, thở dài: "Toa nhi, lạnh lắm đúng không?"
Toa Y Na lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Bạch tỷ tỷ, ngươi nói a Phong sẽ tới cứu chúng ta phải không?"
"Ân! Diệp cô nương và Thủy nhi sẽ tới cứu chúng ta!" Bạch Nhứ vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của nàng, nhẹ giọng an ủi: "Họ tới cứu chúng ta nhanh thôi, vì vậy chúng ta phải sống thật tốt."
Lòng Toa Y Na đau xót, nước mắt lại tràn ra, nàng không nói cho Bạch Nhứ biết, Tử Thủy xảy ra chuyện, Tử Thủy chính là ý niệm sống duy nhất của nàng, nếu biết chân tướng, chắc chắn không thể sống nỗi, Toa Y Na rầu rĩ ứng tiếng.
Bạch Nhứ v**t v* đầu Toa Y Na, trong lòng thở dài, khi mới bị đưa vào đây, nàng giống con báo nhỏ bị thương, không ngừng gào thét, hơn mười ngày trôi qua, mệt mỏi, mệt mỏi, làm người ta đau lòng. Nàng là người yêu của Diệp cô nương, Diệp cô nương là bằng hữu duy nhất của Thủy nhi, nên nàng có trách nhiệm chiếu cố Toa nhi thật tốt.
Nghĩ vậy, Bạch Nhứ khôi phục tinh thần, ra vẻ thoải mái nói: "Toa nhi, ngươi và Diệp cô nương làm sao quen biết? Đại mạc thảo nguyên có phải rất tuyệt vời hay không?"
Thần sắc Toa Y Na run lên, chậm rãi nhớ lại từng chuyện một, chữa bệnh cho nàng, thuyết phục Trác Lực Đồ liên minh, rồi nói đến chuyện của Tra Cứng Lạp, nói đến Diệp Phong chắn tên cho nàng, đêm điên cuồng bên Nạp Tùng Hà, nói đến tâm tình vui sướng…
Càng nhớ ngọt ngào ngày xưa, tưởng niệm càng đậm, cuối cùng chỉ còn lại nghẹn ngào: "Bạch tỷ tỷ, ta rất nhớ a Phong."
Làm sao Bạch Nhứ không nhớ Tử Thủy đây? Một trăm ngày đêm, thân ảnh đỏ rực kia ngày càng rõ ràng trong đầu, không biết nàng sống tốt không? Có phải vì mình mà làm nhiều chuyện bản thân không muốn? Có phải chịu nhiều ủy khuất rồi không? Nàng có mất ngủ hay không?
Đêm đã khuya, nhưng không hề buồn ngủ, nhớ nhung lan tràn, cái này mới dày vò làm người sống không bằng chết. Tiếng bước chân nặng nề vang lên, loáng thoáng còn có thanh âm nhỏ giọng nói chuyện.
"Tiếu gia, như thế nào lại rảnh rỗi đến địa lao? Nơi này không sạch sẽ, đừng làm dơ quần áo của ngài."
"Ân, ta đến xem phạm nhân đưa tới mấy hôm trước."
"Nga nga, ngài nói nữ nhân của Diệp Phong? Vừa đến thì nháo không ngừng, hiện tại an phận hơn nhiều!"
"Thế còn Bạch Nhứ?"
"Ấn theo ngài phân phó, thuộc hạ chăm sóc rất tốt! Tối nay Tiếu gia… Hắc hắc…"
"Tiểu tử ngươi thật biết điều!"
"Dạ dạ dạ, Tiếu gia đến tuần tra địa lao, chuyện gì cũng không phát sinh, hắc hắc, không phát sinh."
Thanh âm đến gần, Toa Y Na cùng Bạch Nhứ bừng tỉnh, không biết người tới là người phương nào. Trong sợ hãi nhìn thấy hai thân ảnh đứng trước cửa, mặc hắc y là đầu lao lý, biệt hiệu "Hắc quỷ", người còn lại trung niên mặc áo bào xám tro, đại khái khoảng bốn mươi tuổi, đôi mắt như ưng, tinh quang bắn bốn phía, hắn là "Quỷ kiến sầu" Tiếu Chớ.
Hắc quỷ mở cửa sắt, Tiếu Chớ bước vào, lướt nhìn hai người như lâm vào đại dịch, đem ánh mắt tập trung trên người Bạch Nhứ, lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
Toa Y Na biết hắn không có hảo ý, lập tức hộ Bạch Nhứ ở sau, lạnh giọng quát: "Ngươi muốn làm gì?"
Tiếu Chớ không trả lời, vẫn nhìn Bạch Nhứ chằm chằm: "Hắc quỷ, đây là ngươi nói hảo hảo chiếu cố sao? Ngươi xem Bạch cô nương gầy thành bộ dáng gì rồi?"
"Tiếu gia, không phải thuộc hạ vô tâm, là Bạch cô nương không chịu ăn." Hắc quỷ cẩn thận cười làm lành.
"Nhà tù lạnh lẽo, Bạch cô nương không thích hợp ở đây, không bằng đổi chỗ khác?"
"Không cần ngươi lo lắng!" Bạch Nhứ lập tức từ chối: "Bạch Nhứ cảm thấy ở đây rất sạch sẽ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!