"Lam, ngươi thực sự phải đi sao? Chúng ta không thể quay lại như lúc trước được sao?". Diệp Phong nhìn người yêu ngay trước mặt, tuyệt vọng hỏi:
"Phong, xin lỗi. Ngươi không cho ta được cái ta nghĩ, cái ta cần, cái ta muốn, chúng ta... Chúng ta chia tay đi". Lâm Lam nói xong cũng bỏ đi không quay đầu lại.
Chỉ trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Phong trở nên trắng bệt, rõ ràng đang là tháng bảy nóng như lửa nhưng nàng cảm thấy như đang bị một trận thương hàn vậy. Nhìn hình bóng quen thuộc quay lưng đi một cách dứt khoát, không do dự, trong lòng nàng trở nên trống rỗng không có chỗ bám víu.
Đầu tháng bảy nắng nóng, hạn hán cận kề mặt đất như bốc khói. Tại chốn thành thị nhộn nhịp này Diệp Phong lại thấy cô đơn hơn bao giờ hết, để tồn tại đến thời điểm này nàng đã đi từ nơi chân trời xa xôi đến nơi thành thị này, nàng chưa bao giờ nghĩ lại nhận được kết quả này. Bốn năm tình cảm mặn nồng lại kết thúc như vậy, mấy hôm trước vẫn còn những lời thề sắc son nguyện mãi suốt đời bên nhau mà hôm nay lại chia ly, khiến nàng đang vui sướng tưởng chừng mình đang ở thiên đàng bỗng chốc lại lao xuống địa ngục khốn khổ. Ngực đau đớn với những gì vừa diễn ra như nhát dao đâm vào tim nàng. Mơ hồ nàng vô thức lấy tay sờ mặt, hóa ra lệ đã tuông đầy mặt. Nhìn quanh mọi phía nàng không biết mình phải làm gì, cuộc tình này đã làm nàng đau đến đột cùng.
Nàng không hiểu nổi làm sao bản thân mình có thể tới sân bay, cũng không biết làm thế nào để leo được lên máy bay. Nhìn ngoài cửa sổ những vệt mây trắng, trong đầu nàng lại hiện lên gương mặt quen thuộc kia. Nhớ lại bốn năm mặn nồng, Diệp Phong chua xót tận đáy lòng, lúc trước tình cảm nồng cháy tưởng không có gì có thể phá vỡ được mà hôm nay chỉ vì một câu nói" Ngươi không cho ta được cái ta cần, cái ta muốn" khiến Diệp Phong như vỡ nát cõi lòng, ngươi muốn cái gì đây?
Đường đường công khai về mối quan hệ này? Một cái hẹn ước hôn nhân? Một gia đình bình thường? Một lòng chung thủy với ngươi.... đó mới là điều ngươi quan tâm hơn đúng không? Nên ngươi mới dứt khoát ra đi như vậy. Nếu đây là điều người muốn, ta sẽ tôn trọng quyết định đó và chúc phúc cho ngươi sẽ gặp được người ngươi mong muốn.
Một giai điệu quen thuộc thoáng qua lỗ tai:
"Nhất định hứa với ta phải vui vẻ
Mới không uổng phí với những gì đã mất đi
Tim đau nhức vẫn không kêu than
Tình yêu không cần xin lỗi để bù đắp
Ít ra ta đã làm tròn được ước nguyện của ngươi
Thỉnh thoảng nhớ đến ta phải vui vẻ
Vậy mới đáng giá với những sự đánh đổi của ta
Ta yên lặng đếm ngược thời gian
Cuối cùng ngươi cũng sẽ thấy được
Hình ảnh ngươi trong mắt ta dần khuất
Chậm rãi biến mất
Yên tâm hãy theo đuổi mục tiêu của ngươi"
"A..."
Diệp Phong bị một tiếng hét thất thanh làm cho thức tỉnh, tứ phía nháo nhào, kêu la ầm ĩ. Nỗi lo sợ hiện rõ trên mặt mỗi hành khách lúc bấy giờ.
" Xong! Xong! Máy bay bay vào vùng bão rồi" không biết tiếng hô lớn của ai càng khiến mọi người thêm hoảng sợ. Diệp Phong lúc đó mới phát hiện qua kính cửa sổ từ khi nào những đám mấy trắng kia đã biến đâu mất để lại đây một bầu trời âm u dăng đầy những đám mây đen ngút ngàn, thoáng còn nghe được những tiếng sấm vang trời. Hành khách hoảng loạn la hét, nỗi sợ bao trùm khắp cabin.
"Hành khách chú ý, xin hãy ổn định lại vị trí ngồi của mình. Máy bay gặp thời tiết như vậy là chuyện bình thường. Điều này nằm trong phạm vi kiểm soát..."
Tiếp viên chưa hết câu thì một luồng sét sáng rực cả một trời, xoẹt ngang qua làm thân máy bay lay động mạnh. Cabin lại thêm một lần nữa lại nhốn nháo những tiếng la hét, những tiếng khóc được cất lên, nức nở nghe thảm thiết đến rợn người. Tiếp viên hàng không bất lực trước hoàn cảnh này không thể khống chế được cục diện, khi cận kề với cái chết trong gang tấc thì dù đó là cái chết có thoải mái đến đâu cũng làm cho người ta tái nhợt.
Có người cầu nguyện, có người viết di thư, có người lại ôm chằm lấy nhau cho dù việc lớn nhỏ gì trên đời ngay lúc này đều không còn là quan trọng nữa.
Trước khung cảnh đó Diệp Phong vẫn bình tĩnh đến lạ kỳ. Trong đầu nàng tái hiện lại cuộc trò chuyện với Lam:
"Phong à, nếu như ngày mai là tận thế thì hôm nay ngươi muốn làm gì?"
"Ngốc này, làm gì có ngày tận thế chúng ta không phải đã bàn sẽ cùng nhau ở đến giang long đầu bạc à?"
"Giả thiết thôi, nếu ngày mai là tận thế thì sao?" Lam vẫn không dừng ý định hỏi
"Không có giả thiết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!