Editor: Vện
Phi Vũ xẹt qua bầu trời, vượt đồng bằng mịt mù khói đen, bay về phía thành Lạc Dương.
Cùng lúc đó, đại quân đông nghìn nghịt rời khỏi Lạc Dương, Đổng Trác cùng tiểu Hoàng đế ngồi trong xe, Lưu Hiệp vén màn nhìn ra ngoài, gương mặt non nớt, ánh mắt mang vẻ thê lương tê tái.
Rời Hàm Cốc Quan, thẳng tiến Trường An, lăng mộ tổ tiên Hán thất, Lạc Dương khổ công gầy dựng bốn trăm năm vùi thân trong biển lửa. Gần năm vạn người trong kinh thành đã dắt díu gia đình về trời Tây cả rồi.
Binh sĩ như hung thần lui tới tuần tra, nửa đường, Đổng Trác gọi một tướng lĩnh hỏi tình hình, biết Viên Thiệu cùng liên quân đã tiến vào Lạc Dương, liền yên tâm.
Lúc này Chu Du và Tôn Sách đang mai phục trên núi, sốt sắng nhìn chằm chặp hướng đi của đoàn xe.
Phi Vũ kêu một tiếng, xé gió bay đến.
Tôn Sách gỡ mảnh vải trên chân Phi Vũ, lướt nhìn, hai người đều im lặng.
Rút lui. Tôn Sách nói.
Bỏ mất cơ hội tốt. Chu Du thuận miệng nói, Thôi vậy.
Tôn Kiên không muốn phái binh, điều này cũng trong dự đoán, người tính không bằng trời tính, cuối cùng thất thểu quay về.
Tôn Sách Chu Du vừa xuống núi thì kinh động lính tuần tra Lương Châu.
Kẻ nào! Có người hét lớn, Gian tế!
Bắt lại!
Lính tiên phong lập tức phát hiện hai người, Tôn Sách thấp giọng bảo, Chạy mau!
Tôn Sách chỉ có một con ngựa trắng Bạch Vân Thông, hai người trượt xuống núi, bị cành cây cứa cho đau rát, Chu Du đột nhiên nói,
"Chia ra chạy! Huynh đi trước!"
Tôn Sách, Không được!
Chu Du,
"Bọn chúng bắt ta cũng vô dụng! Bắt huynh, cha huynh là Tôn Kiên, Đổng Trác nhất định không bỏ qua, chạy mau—"
Tôn Sách giận dữ,
"Bắt mất đệ ta biết đi đâu tìm! Không bàn nữa!"
Chu Du vừa tức vừa buồn cười, bị Tôn Sách kéo chạy như điên, Chu Du thở hổn hển, không nhịn được nói,
"Sao cứ mỗi lần ở cùng huynh là phải trốn chui trốn nhủi…"
Bát tự không hợp.
Tôn Sách cười to, hai người lăn xuống sườn núi, ngã rầm một cái, nhảy lên Bạch Vân Thông.
Lính tuần tra quát lớn, Bắt thích khách!
"Đừng chạy hướng kia!" Chu Du ôm eo Tôn Sách, hai người cùng cưỡi một ngựa, hét lớn.
"Sợ cái gì! Ta giết cho chúng tơi bời hoa lá—" Tôn Sách lạc quan hô, Tiểu gia đến đây—
Chu Du, …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!