Chương 5: Giao tranh

Editor: Vện

Chu Du đi rất chậm, dưới mưa thu mịt mùng lại nhớ phụ thân ở Lạc Dương năm xưa quen biết không ít quan lớn quý nhân, biết đâu có thể viết được phong thư… Nhưng Đổng Trác vào kinh, triều cục hỗn loạn, mọi người khó giữ thân mình, còn hơi đâu đi giúp người khác?

Lưng chừng sườn núi, trời bắt đầu xẩm tối, Chu Du chần chừ một lát, gõ cửa chùa.

"Trí Tĩnh đại sư." Chu Du nói, "Cho mượn cái đèn lồng."

Cổng tre "cọt kẹt" mở ra, một tiểu tăng nói, "Đại sư mời Chu Lang vào uống chén trà cho ấm mình."

Chu Du cười nói, "Người khác thì thôi, sao cả ngươi cũng theo gọi Chu Lang Chu Lang?" Nói rồi lại véo mặt tiểu tăng, gác cần câu bên cạnh, tháo mũ, bước vào chùa.

Một lão hòa thượng đang nghiền bánh trà, mày bạc râu trắng, rũ mắt, Chu Du vào cũng không nói tiếng nào, ngồi xuống hành lang lất phất mưa. Khi cha còn sống vẫn thường đến Cô Sơn chơi cờ với lão hòa thượng Trí Tĩnh trong ngôi chùa lưng chừng núi này. Sau khi Chu Dị qua đời, Chu Du thường xuyên đến thăm lão, khi đến hai tay trống trơn, cũng không nói chuyện, lão hòa thượng tu đạo á thiền, tức lời ít ý nhiều, gần như chưa bao giờ mở miệng, thi thoảng chỉ đánh mắt nhìn đã hiểu, không duyên thì chẳng thể lĩnh hội thôi.

Nước trà nóng rót vào chén Chu Du, núi rừng tĩnh mịch, chỉ vang tiếng lá tùng xào xạc. Xưa nay Chu Du thích nhất nơi này, vì có thể nói thoải mái, cũng có thể chẳng cần mở miệng nói gì. Thích nói thì nói, không thích thì ngồi ngẩn người uống trà.

"Sao đại sư biết hôm nay ta đến mà chuẩn bị sẵn cái chén vậy?" Chu Du suy nghĩ, tự trả lời, "Phải rồi, hẳn là có Lỗ Tử Kính đến trước một bước rồi."

"Hai người cán không rời cân, cân không rời cán." Tiểu tăng tiến lên, cười nói, "Trước đó Lỗ công tử cũng đến đây uống trà, chén của Chu Lang chính là chén trà hắn đã dùng, vừa khéo ta cũng chưa rửa chén, đỡ mất công."

Trí Tĩnh đưa chén cho Chu Du, Chu Du nhận bằng hai tay. Tiểu tăng ra hành lang, kéo cửa giấy, tiếng kẽo kẹt nặng nề vang lên, Chu Du cùng Trí Tĩnh ngồi giữa ánh vàng ấm áp, hai chiếc bóng đổ dài.

"Vẫn chưa có tin tức gì của đội thương buôn." Chu Du thở dài, "Nếu phụ thân còn làm quan ở Lạc Dương, không chừng huyện Thư sẽ không hoảng loạn như vậy."

Trí Tĩnh chỉ nghe Chu Du nói, không tỏ thái độ, nhấc ấm thêm trà vào chén Chu Du. Chu Du lại nói, "Du tự biết mình thua kém tiên phụ quá nhiều…"

Bóng người lay động, ngữ điệu đượm vẻ tự trách, "Không thể chăm lo cho gia mẫu và người khác."

Gió lùa qua sông núi, ngàn vạn cây tùng rung rinh. Trí Tĩnh châm ba chén trà thượng đẳng, Chu Du uống, im lặng một lát, lại nói, "Đại sư, ta nghĩ, mấy hôm nữa liệu có nên đến Lạc Dương một chuyến."

Trí Tĩnh thoáng nhìn Chu Du, tiểu tăng mở cửa giấy, cung kính nói, "Chu công tử nên xuống núi thôi, trời tối rồi."

Nói rồi tiểu tăng xoay người đi lấy đồ, Chu Du đặt chén xuống bàn, trầm ngâm giây lát, do dự nói, "Nhưng ta chỉ là hạng tầm thường, chưa lên Hiếu liêm, ở kinh thành không quyền cũng không thế. Mẹ già ở nhà thu đến sợ lạnh, thật sự khiến ta… không yên lòng… Haiz!"

Tiểu tăng đi đến, tay trái cầm một túi thảo dược, tay phải cầm đèn lồng, nói, "Số thuốc này là cho lão phu nhân, mời Chu công tử."

Chu Du cất túi thuốc vào ngực, nói với tiểu tăng, "Không cần tiễn, ta về đây."

Trí Tĩnh đại sư ra hành lang, xỏ guốc gỗ, nhận đèn lồng của tiểu tăng, làm động tác mời, muốn đích thân đưa Chu Du xuống núi.

Chu Du suy nghĩ, chợt hiểu có lẽ hôm nay Trí Tĩnh muốn thốt lời vàng ngọc nói gì đó với mình. Dù sao đi nữa, ngôi chùa trên Cô Sơn này rất hiếm khi có khách, mặc kệ là quan lớn quý nhân hay quý tộc địa phương cũng đều bị Trí Tĩnh cự tuyệt ngoài cửa. Văn sĩ nổi danh thiên hạ cũng chưa từng được ông lão thanh tu á thiền này tự mình đưa ra cửa, đây chính là lần phá lệ đầu tiên.

"Mời đại sư." Chu Du vội khom người nói.

Vạt áo tăng trắng toát của Trí Tĩnh tung bay trong gió thu, đốt đèn lồng, đi phía trước, mưa phùn như bụi bay đầy trời. Chu Du yên lặng theo sau.

Sơn đạo tối om một màu, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn lồng của Trí Tĩnh. Chu Du ngẫm nghĩ một lúc, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng, "Đại sư có gì muốn nói à?"

Nhưng Trí Tĩnh không dừng chân, ánh đèn lồng hắt bóng hai người lên vách núi, rọi sáng rừng tùng, soi con đường mòn tối tăm, đưa Chu Du xuống chân núi, cách huyện Thư không xa.

Trí Tĩnh giao đèn lồng vào tay Chu Du, Chu Du ngơ ngác. Ngay sau đó, Trí Tĩnh chắp tay trước ngực, hành lễ với Chu Du.

"Đại sư…"

Trí Tĩnh làm một động tác ngoài dự đoán của Chu Du, lão vái chào theo lễ thiền, quỳ xuống làm đại lễ với Chu Du.

"Đại sư!" Chu Du nhất thời luống cuống, muốn quỳ xuống trả lễ. Trí Tĩnh lại đứng dậy, xoay người, vạt áo tăng phơ phất, rời đi ngay, không nhìn Chu Du lấy một lần.

Chu Du tay cầm đèn lồng đứng dưới núi, vô vàn suy nghĩ lướt qua trong thoáng chốc. Ý của Trí Tĩnh là… muốn hắn đi xa, hay có thâm ý gì khác?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!