Editor: Vện
"Trước lúc lâm chung, Tôn Sách đã gửi gắm Tôn Quyền cho hai người Chu Du, Trương Chiêu."
"Nếu không có di ngôn của Tôn Sách, hôm nay chúng ta không thể đặt chân vào đây."
"Đối nội khó quyết thì hỏi Trương Chiêu, đối ngoại không biết phải hỏi Chu Du." Lưu Bị cười bất đắc dĩ.
Gia Cát Lượng vuốt râu nói, "Chu Du mang bệnh nặng là nỗi bất hạnh của Đông Ngô, là điều may mắn với chủ công."
Gia Cát Lượng và Lưu Bị đi qua quân doanh, Triệu Vân im lặng theo sau, Lưu Bị lắc đầu nói, "Không thể nói vậy, hiện tại chúng ta là khách, Đông Ngô là chủ, đây là lúc mọi người phải đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua cửa ải khó khăn này."
Gia Cát Lượng đưa mắt nhìn Triệu Vân, Triệu Vân vẫn đang trầm tư, Lưu Bị hỏi, "Tử Long, theo ngươi thấy, Chu đô đốc là người như thế nào?"
"Mặc dù không thích nói nhiều." Triệu Vân đáp, "Nhưng xưa nay chưa từng chùn bước, năm đó ta và Tào Phi bị nhốt trong thành Thọ Xuân, cũng nhờ ơn Công Cẩn mới có thể toàn mạng trở về. Bá Phù phóng khoáng hào hiệp, tính cách khôi hài, Công Cẩn điềm tĩnh thận trọng, ý chí kiên cường."
Lưu Bị hỏi, "Ngươi thấy Đông Ngô liên minh với chúng ta chống quân Tào có mấy phần là thật, mấy phần là giả?"
Triệu Vân hít vào một hơi, nói, "Mười phần là thật, Công Cẩn không bao giờ nuốt lời."
Gia Cát Lượng nói, "Từ lúc Tôn Sách qua đời, mấy năm qua ta cho rằng Chu Du không còn quan tâm đến Giang Đông nữa, bây giờ nhìn lại, một người lặng lẽ ít nói, lui về ẩn dật, một khi muốn ra tay thì còn kiên quyết hơn bất kỳ ai."
"Đúng thế." Lưu Bị gật đầu, "Nếu biết nguồn cơn bệnh tình của Đô đốc, xin nhờ tiên sinh cứu giúp."
Gia Cát Lượng cười lắc đầu, lực bất tòng tâm, Lưu Bị lại hỏi, "Tử Long, ngươi cũng xem như người quen của Giang Đông, có biết bệnh của Chu Du vì đâu mà nên không?"
Triệu Vân suy nghĩ hồi lâu, nói, "Ngày xưa Công Cẩn có kể, nghe nói hồi nhỏ ngã xuống nước lạnh, tổn thương phổi, mầm bệnh từ đó mà ra, nhưng lúc Bá Phù còn sống, Công Cẩn luôn miệng dặn ta không được nhắc đến."
"Nếu đúng như vậy…" Gia Cát Lượng nói, "Dù là thần y Hoa Đà cũng không chữa được."
Sau giờ Ngọ, Gia Cát Lượng, Lưu Bị và Triệu Vân bàn bạc một lúc, Giang Đông bây giờ có hơn mười vạn quân liên minh Tôn – Lưu. Ngày Tào Tháo vượt sông càng lúc càng gần, thế nhưng trận này phải đánh thế nào vẫn chưa có manh mối.
Bờ sông gió thổi lồng lộng từ Tây sang Đông, cờ hiệu bay phần phật.
Gia Cát Lượng đứng đón gió, vạt áo tung bay.
Chu Du mặc quân phục đi dọc bờ sông, Gia Cát Lượng không quay đầu lại, nói, "Trường Giang gió to sóng lớn, Giang Đông đất lành nhiều anh kiệt, dù mai có chết, hôm nay cũng đã được mở mang tầm mắt, chuyến này đến Giang Đông không uổng phí."
Chu Du thờ ơ nói, "Cảnh sắc có hùng vĩ đến mấy, ngày nào cũng nhìn rồi sẽ chán, muôn dặm bao la thu vào mắt cũng chỉ có thế mà thôi, không đáng nhắc đến."
Gia Cát Lượng mỉm cười, Chu Du sắc mặt tái nhợt, hông đeo bội kiếm, mặc giáp đen vảy cá đứng ở bờ sông.
"Nói vậy là Đô đốc đã có đối sách."
"Mời tiên sinh theo ta." Chu Du làm tư thế mời.
Gia Cát Lượng theo Chu Du đi ven sông, tiến thẳng vào đại doanh thủy quân, lính gác canh phòng nghiêm ngặt, thấy Chu Du thì đồng loạt cúi mình. Đám Lỗ Túc, Tôn Quyền, Cam Ninh, Trình Phổ, Hoàng Cái đều đang chờ bên trong. Địa đồ bày ra trong ao nước rộng bằng mười bước chân, bờ Bắc là hàng trăm chiến thuyền được cột lại với nhau bằng xích sắt.
Gia Cát Lượng chắp tay với Tôn Quyền, Chu Du ra hiệu mọi người có thể bắt đầu.
"Mấy ngày nữa, quân Tào bờ Bắc sẽ tiến sang Đông." Chu Du nói, "Quân ta thả bốn mươi mốt thuyền chất đầy dầu, hy sinh một nghìn binh sĩ, cùng quân Tào ngọc nát đá tan."
"Dầu nhẹ hơn nước." Chu Du kéo thuyền quân Tào đến bờ Đông, Cam Ninh và Lăng Thống đẩy thuyền Đông Ngô, hai quân giáp mặt, chiến thuyền của quân Tào nối liên hoàn như bức tường người. Trên thuyền Đông Ngô chở dầu hỏa và cỏ tranh.
"Sau khi hai bên đấu trực diện." Chu Du nói, "Thuyền chở dầu sẽ đâm vào chiến thuyền quân Tào."
Tướng lĩnh hai bên đẩy thuyền va vào nhau, bốn mươi mốt thuyền nhỏ nghiêng ngả, dầu hỏa tràn ra mặt nước, ngay sau đó, Lỗ Túc quẹt một mồi lửa châm vào cỏ tranh, ném xuống nước. "Ầm" một tiếng, lửa dữ cắn nuốt toàn bộ liên hoàn thuyền.
Mọi người nín thở mà nhìn, mặt nước rực lửa, chiến thuyền quân Tào sụp đổ, lửa theo dòng nước lan ra phía Nam.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!