Editor: Vện
Đang nói chuyện, Chu Thượng cho người đến mời, Chu Du đứng dậy sửa áo mũ, bước ra sân, chợt nhớ điều gì, quay lại chỉnh cổ áo cho Tôn Sách. Tôn Sách cao hơn Chu Du một chút, đi dọc đường tuyết phủ ướt áo, bèn cởi ra hơ trên lò lửa, lúc này vội vàng mặc vào, không kịp chỉnh trang. Chu Du vòng ra sau lưng Tôn Sách, mặt nghiêm túc khoác áo da chồn cho y, lại quỳ một gối vuốt phẳng vạt áo.
Tôn Sách vội nói, "Kệ nó đi, nếu bị chú thấy thì…"
"Ông ấy chưa tới mà." Chu Du nói, "Đừng cuống lên thế, ông…"
"Chu Du!" Âm thanh uy nghiêm ngoài hành lang vọng vào.
Chu Du giật bắn, Tôn Sách không ngờ cũng có người khiến Chu Du sợ, hắn lúng ta lúng túng, nhất thời không biết nói gì. Chỉ thấy ngoài hành lang là một vị quan văn cao lớn vạm vỡ, đôi mắt không giận tự uy.
Chu Du vội vàng đứng dậy, chắp tay gọi, "Chú."
Người kia chính là Chu Thượng, Tôn Sách mỉm cười, lễ phép chắp tay, "Chu thái thú."
"À." Chu Thượng đã biết thân phận Tôn Sách, trên bái thiếp của Chu Du có ghi rõ, đánh giá hai người, rốt cuộc nói, "Vào đi."
Tôn Sách vào phòng ngồi xuống, Chu Du ra phía sau Tôn Sách, ngồi quỳ bên trái y, nhận chén thị nữ dâng lên, pha trà cho Tôn Sách. Đã nhiều năm Chu Thượng không gặp cháu họ Chu Du, bốn năm trước lúc đưa tang Chu Dị có nhìn thoáng một lần, ngày ấy Tôn Sách cũng có mặt, không ngờ bây giờ Chu Du lại thành thuộc hạ của Tôn Sách, cảm giác quá bất ngờ.
Ngay đến Tôn Sách cũng kinh ngạc, quay lại nhìn, Chu Du cho y một ánh mắt hãy yên tâm.
"Vài ngày trước đã nghe chuyện của cha ngươi." Chu Thượng vào thẳng vấn đề, hỏi việc Tôn Kiên, lại nói, "Huyện Thư cũng đưa tin, năm ngoái cậu ngươi đi qua Đan Dương, có gặp một lần, từng nhắc việc ngươi giấu tài, đúng là không dễ gì."
"Chu đại nhân quá khen." Tôn Sách nhướn mày, thành khẩn nói, "Phụ thân chết, mất hết chí lớn, chỉ muốn giữ tròn ba năm đạo hiếu."
Chu Thượng cười lạnh, nói, "Chu Du đã cổ hủ, ngươi cũng cổ hủ vậy sao? Nếu ngày nào đó ta về trời, ta sẽ không để con ta chịu tang ba năm đâu."
Tôn Sách cười ngượng, Chu Thượng lại hỏi, "Chu Du, sức khỏe mẹ con thế nào?"
"Nhờ trời, vẫn ổn."
Lúc đối diện chú họ, khí chất trên người Chu Du trầm xuống hẳn, thiếu niên trẻ tuổi nhưng từng cử chỉ, lời ăn tiếng nói vô cùng chững chạc, chỉ khi bưng trà cho Tôn Sách có hơi lóng ngóng, đáp, "Mẹ con ở cùng Tôn phu nhân, mỗi ngày có người bầu bạn, nói chuyện giải sầu."
Một quan văn khom lưng đưa cho Chu Thượng một hộp gỗ, hai tay mở nắp hộp, bên trong là một phong thư, Chu Thượng lấy thư đặt qua một bên, nói với Tôn Sách, "Tôn Bá Phù, cha ngươi là hổ vùng Giang Đông, hiệu Phá lỗ tướng quân, nhưng nay da ngựa bọc thây, bỏ mình ở Hiện Sơn, mà các thuộc hạ lại bỏ về Thọ Xuân cả rồi, ngươi không có dự định gì sao?"
"Là tiểu chất cho bọn họ đi." Tôn Sách giải thích, "Thay vì ở lại huyện Thư, chi bằng sớm tìm lối thoát."
Chu Thượng lại hừ lạnh, "Vậy ngươi thì sao?"
Từng câu hỏi của Chu Thượng sắc như đao, không cho Tôn Sách thời gian suy nghĩ, cũng chẳng khách khí mảy may, Tôn Sách xem như biết mùi lợi hại, không dám nhìn Chu Du, giương mắt nhìn Chu Thượng, thành khẩn nói, "Nếu có cơ hội sẽ đứng dậy khởi binh."
"Làm sao đứng dậy?" Chu Thượng lạnh lùng nói, "Lính không có, tiền cũng không."
"Cha ta có thể gom binh khởi nghĩa đương lúc quần hùng tranh đoạt." Tôn Sách hơi cúi người, nói, "Tôn Sách cũng có thể, nhưng không thể lún vào vết xe đổ của người đi trước, Công Cẩn dạy ta trước hết phải nhìn rõ thế cục mà nương theo."
"Cũng được." Chu Thượng nói, "Ta nghe nói ngươi tính tình nóng nảy bộp chộp, hôm nay gặp mặt, đúng là đã kiềm chế không ít, tu tâm dưỡng tính mới có thể mang binh xuất chiến."
Chu Du im lặng, chuyên tâm nghiền bánh trà, rót nước sôi, đảo lá trà, Chu Thượng nhìn Chu Du, nói, "Đây là thư chia buồn từ Trường An, tính giao cho con, nhưng năm trước tuyết lớn, công vụ bộn bề nên bị trì hoãn, con xem đi."
Thuộc hạ của Chu Thượng dâng thư, Chu Du đặt chén trà xuống, hai tay mở thư.
Tôn Sách nhìn Chu Du, Chu Du đọc vài dòng, là thư của Lữ Bố, Lữ Bố đã theo Đổng Trác đến Trường An, chiếm thành làm vua, nghe nói Tôn Kiên tử trận, không nhịn được thổn thức, bèn viết thư tưởng nhớ.
Chu Du đọc to phần đầu thư, Tôn Sách đã ngầm hiểu, nói, "Ta không đến Trường An."
"Tại sao?" Chu Thượng uống trà một mình, ung dung hỏi.
Tôn Sách đáp, "Đạo bất đồng bất tương vi mưu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!