Chương 13: Thằng khỉ

Editor: Vện

Chu Du dọn chỗ, hai người đắp một chăn, ngủ chung giường. Giường của Chu Du quá nhỏ, hai tên vóc dáng cao to, chen nhau mà nằm. Bên ngoài vang lên tiếng động, Tôn Sách ngước mắt nhìn nóc nhà, chế giễu, "Trời đông giá rét mà chuột nhiều ghê."

Chu Du không ngờ Tôn Sách sẽ nói thế, liền phì cười.

Tôn Sách hứng thú dạt dào nói, "Mai nói Đại tướng quân dạy lại lũ chuột này đi."

"Chuột là do huynh mang đến." Chu Du đáp, "Ta ở đây hơn một tháng chưa từng gặp chuột, huynh vừa về thì chuột chạy ra. Coi chừng tối ngủ bị chuột gặm."

Sắc mặt Tôn Sách khẽ biến, nheo mắt, dưới mái hiên ngoài phòng là trăng sáng vằng vặc.

Tôn Sách nín thở, Chu Du ấn xuống bàn tay y đang định vận sức, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thích khách bên ngoài như đang chờ cái gì, nhưng Chu Du biết lúc này Viên Thuật sẽ không phái sát thủ, dù sao thì vẫn chưa biết ngọc tỷ ở đâu, bây giờ mà giết Tôn Sách, khác nào công khai trở mặt với Tôn Kiên. Tôn Sách cũng to gan, cười hì hì, không nhìn ra ngoài nữa.

Sau một nén nhang, tai Chu Du giật giật, nghe phương xa vang tiếng còi, thích khách trên nóc rút đi một nửa, chỉ để lại vài người nghe lén họ nói chuyện.

Tôn Sách vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hương thanh mát, trước sau vẫn nắm chặt tay Chu Du.

Nửa đêm, Chu Du nhỏ giọng hỏi, "Đang ngủ hả?"

"Không." Tôn Sách thấp giọng nói, trở mình đè Chu Du dưới thân.

Chu Du, "…"

Chu Du bị Tôn Sách dùng tư thế kỳ quái đè nặng, miệng kề sát tai hắn, Tôn Sách mở mắt, môi động đậy, "Bên trái một tên, bên phải ba tên."

"Đều đang ngủ." Chu Du hạ giọng cực thấp, "Một tên đang nghe lén sau tường…"

"Muốn nói gì không?" Tôn Sách thì thầm vào tai Chu Du, "Công Cẩn, mùi trên người đệ thơm quá. Y như hồi nhỏ."

"Đi chết đi…" Chu Du đập cái tay sờ lung tung của Tôn Sách, nói khẽ, "Ta có kế này, có thể giúp huynh, Tôn Quyền và lão phu nhân bình an rời khỏi đây, muốn thử không?"

"Nói đi." Tôn Sách ôm eo Chu Du, gác chân lên người hắn, quấn như vòi bạch tuộc, cười nói, "Ta biết đệ có cách mà."

"Bớt nói nhảm… Huynh làm gì đó? Bỏ tay ra!" Chu Du gằn giọng, "Phá nữa ta mặc kệ huynh."

Tôn Sách đành nằm bất động, Chu Du nhỏ giọng nói vài câu, Tôn Sách nhướn mày.

"Nhớ rõ chưa." Chu Du nói, "Việc này tuyệt đối không được do dự, bằng không Trương Tử Phòng* có sống lại cũng không cứu được huynh."

*Tức Trương Lương, là danh thần khai quốc nổi tiếng thời Hán.

"Lỡ đệ muốn giết ta thì sao?" Tôn Sách nghiêm mặt hỏi.

Chu Du trầm mặt xuống, nhìn vào mắt Tôn Sách, Tôn Sách cười nói, "Thế thì đành phải dâng tới cửa cho đệ giết thôi."

Chu Du cực kỳ muốn đá Tôn Sách xuống giường, Tôn Sách vội xin khoan hồng, "Vậy cứ làm như đệ nói…"

Giờ Ngọ hôm sau, trong phòng Viên Thuật, ánh sáng trắng lờ mờ rọi qua cửa sổ.

Ngoài trời đổ tuyết lớn, Chu Du xoa hai bàn tay đỏ bừng, trên tóc và mi mày đóng một lớp băng mỏng, đứng run cầm cập bên lò lửa.

"Chu Du, ngươi đến đây làm gì!" Viên Thuật vừa ngủ dậy, tùy tiện ngồi trên giường, Chu Du lạnh đến mức răng đánh lập cập, mới có một đêm mà mùa đông đã bao trùm toàn Thọ Xuân, cũng vì kế hoạch của mình mà chịu đau khổ.

"Chủ công." Chu Du run giọng nói, "Tuyệt đối không được cho ai biết chuyện này, nếu không cái mạng nhỏ của Công Cẩn xem như toi…"

Nói rồi, Chu Du lấy ra một cái túi vải màu vàng đang nhỏ nước, bọc một vật hình vuông đưa ra trước mặt Viên Thuật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!