Editor: Vện
Chu Du nhíu mày, theo Tào Phi vào Tây Uyển, thấy Chân Mật đang trò chuyện cùng một quý phu nhân trung niên.
"Con là Chu Du?" Phu nhân kia mỉm cười hỏi.
Chu Du ngạc nhiên, "Phu nhân biết con à?"
"Chẳng phải là con trai Chu lão gia đó sao." Phu nhân kia chính là vợ của Tôn Kiên, mẹ ruột của Tôn Sách và Tôn Quyền, Ngô thị. Bà tiến đến kéo tay Chu Du, cười nói, "Gặp con hồi bé, ái chà, lớn đến thế rồi à? Lúc Sách Nhi còn ở nhà luôn miệng nhắc con, không ngờ lại gặp con ở đây."
Giữa đôi mày Chu Du hiện vẻ âu lo, nói, "Bái kiến Tôn phu nhân."
"Gọi ta là bá mẫu được rồi." Ngô thị nói.
Chu Du gật đầu, định mở miệng, lại ngại Chân Mật đang ở đây, không dám nhiều lời, Ngô thị vừa nhìn đã hiểu, Chu Du chuyển đề tài, hỏi, "Em đâu ạ?"
"Em bệnh rồi." Ngô thị nói, "Con đi gặp nó đi, chốc nữa ta vào."
Thị nữ đến dẫn Chu Du vào trong hậu viện Tây Uyển, Ngô thị mặt thản nhiên, tiếp tục nói chuyện phiếm với Chân Mật.
Chỉ thấy trong phòng hậu viện có một thằng bé, hai má đỏ ửng, tuổi xấp xỉ Tào Phi, trán nóng hổi.
"Gió lạnh nhập thể." Chu Du nói.
Bị y hệt hắn lúc trước, Tào Phi nằm nhoài bên giường, nhìn Chu Du, hỏi, "Huynh ghê vậy, biết xem bệnh luôn hả? Nhìn cái đã biết bệnh gì à?"
Trước khi đi, Lỗ Túc đặc biệt dúi cho hắn bốn túi thuốc, phòng khi nửa đường ngã bệnh, nhưng thể chất Chu Du vốn khỏe nên không dùng tới, hắn bảo Tào Phi, "Về phòng ta lấy mấy túi dược liệu trên giá cao nhất qua đây."
Nói rồi Chu Du lại xoa đầu Tôn Quyền, "Không sao đâu, uống thuốc là khỏi."
Tôn Quyền nằm trên giường thở khò khè, môi đỏ hồng, Chu Du nghĩ chắc là bị gió lạnh dọc đường thổi cho bệnh, nhìn mà không nỡ. Chờ Tào Phi lấy thuốc đến, Chu Du sắc thuốc cho Tôn Quyền, đổi thuốc mà thuộc hạ của Viên Thuật bốc cho, thay bằng dược liệu của nhà sư câm, ở cùng Tôn Quyền một đêm.
Ngô thị có đến một lần, Chu Du kể lại mọi chuyện, Ngô thị sắc mặt nghiêm túc, nghe không sót một câu, cuối cùng hỏi, "Du Nhi, trước mắt con có cách nào ra khỏi thành không?"
"Con để Phi Vũ truyền tin." Chu Du nói, "Những ngày này con phải ở Thọ Xuân đề phòng bất trắc."
"Vậy thì tốt." Ngô thị thở dài, "Hai cha con nó tính tình nóng nảy… Đúng rồi, ta hiểu rồi, Phi Vũ nhanh hơn người, nhất định sẽ đuổi kịp."
Chu Du cũng hoang mang, vừa muốn chăm sóc Tôn Quyền, vừa lo không biết khi nào Viên Thuật ra tay, chỉ sợ Phi Vũ không đến kịp sẽ tạo thành huyết án.
Tào Phi vỗ vai Chu Du, nói, "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
Chu Du mỉm cười, Tào Phi lại hỏi, "Huynh trị được bệnh đau đầu không?"
Chu Du, "Không, sao thế? Y thuật của ta chỉ giới hạn ở bệnh thường gặp và ngoại thương thôi."
Tào Phi bất đắc dĩ, suy nghĩ một lát, nói, "Cha ta bị đau đầu nghiêm trọng."
Chu Du ngẫm, nói, "Nghe nói có vị danh y phiêu du thiên hạ tên Hoa Đà, nếu tìm thấy ông ấy không chừng tìm được cách chữa."
Tào Phi hỏi, "Chừng nào đưa ta ra ngoài?"
Chu Du nói, "Kiên nhẫn, ta phải tìm được người giúp mới có thể đưa đệ ra khỏi thành về bên cha đệ."
Tào Phi, "Tìm Tôn Sách giúp hả?"
Chu Du im lặng không nói.
Tào Phi, "Ta thấy họ lo thân mình còn chưa xong, đưa ta ra được không, còn không để ta nghĩ cách khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!