Editor: Vện
Lúc này đã là cuối thu, đường về huyện Thư đổ mưa tầm tã, Chu Du mới đi ba ngày đã hối hận, đường sá lầy lội dính dấp, trời chuyển lạnh, bánh xe lún xuống vũng lầy, mọi người phải xuống đẩy xe. Chu Du thầm nghĩ, sớm biết vậy không nên từ chối yêu cầu phái binh hộ tống của Tôn Sách, nhưng Tôn Sách đã tự ý rời vị trí, phải về lãnh quân côn của Tôn Kiên. Từ ngày đầu quen biết Tôn Sách, hắn toàn mang lại vô số phiền phức cho y, thôi thì bớt được chút nào hay chút ấy.
Chu Du cao lớn, sức cũng mạnh, xuống đội mưa đẩy xe nửa chặng đường, lạnh ngấm tận xương. Dọc đường đã uống vài chén canh gừng chống rét, chỉ sợ chưa về đến nhà đã ngã bệnh.
Đi tròn nửa tháng, tiết trời khi tốt khi xấu, Chu Du vốn định đưa đoàn xe về huyện Thư rồi cấp tốc chạy tới Thọ Xuân, đến chỗ Viên Thuật chờ hội họp với Tôn Sách. Nhưng vạn nhất về nhà nhiễm phong hàn, không chừng phải nằm tịnh dưỡng mấy tháng… Chu Du nghĩ đến là nhức đầu.
May mà dọc đường tuy khó khăn hiểm trở, nhưng chung quy vẫn bình an vô sự, lúc về đến huyện Thư, toàn thị trấn chấn động.
Chu Du uể oải không chịu nổi, về nhà, mẹ Chu đang chờ.
"Về rồi?" Mẹ Chu nói.
"Về rồi." Chu Du nói, "Xe cũng mang về, không thiếu một người."
Ngoài cửa người đến tạ ơn liên tục, mẹ Chu nóng gan nóng ruột, nay con trai đã về, tảng đá trong lòng buông xuống, vào phòng thay trường bào trang trọng, ra ngoài sân.
"Chu lão phu nhân!"
"Chu thiếu gia."
"Đại ân đại đức của Chu gia…"
Mẹ Chu ra hiệu mọi người im lặng, sau đó bái lạy các hương thân.
Toàn sân náo động, Chu Du vội đỡ mẹ già, cùng bà lạy các hương thân ba lạy.
"Con ta ở huyện Thư từ nhỏ đến lớn…" Mẹ Chu nghiêm túc nói, "Đều nhờ các vị phụ lão hương thân chiếu cố, cũng nhờ các vị mà sản nghiệp tơ lụa mới có quy mô hôm nay, lúc này xuất lực đền đáp vốn là bổn phận, sao gánh nổi hai chữ tạ ơn?"
"Từ sau khi vong phu tạ thế, mẹ con ta toàn dựa vào các vị, bây giờ ta thay vong phu và con nhỏ không hiểu chuyện cảm tạ công ơn các vị xưa nay săn sóc." Mẹ Chu cười nói, "Mời các hương thân về, ơn cứu mạng gì đó đừng nhắc lại nữa. Thường ngày có chuyện gì kính xin các vị cứ việc phân phó."
Mọi người cứ mãi tạ ơn, bấy giờ mới để lại lễ vật, lùi ra.
Đêm đó, mẹ Chu tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt Chu Du dưới ánh nến, không nhịn được xoa đầu hắn, thở dài, "Người của Tôn gia đã báo tin cho mẹ, mấy ngày nay mẹ trằn trọc không yên."
Chu Du kể rõ chuyến đi Lạc Dương với mẹ Chu, mẹ Chu cũng đã biết trước một phần, giải thích, "Người của Kiều gia cũng đến hỏi thăm tình hình con thế nào, đã rời khỏi Lạc Dương chưa, xem ra Kiều thái thú rất lo cho con."
Chu Du gật đầu, hai mẹ con nhất thời im lặng, hồi lâu sau mẹ Chu đứng dậy, nhìn mưa ngoài hành lang, nói, "Lần này chúng ta nhận ân tình của Tôn gia, thật sự không biết lấy gì báo đáp. Bá Phù là đứa trẻ ngoan, khi bé đến nhà chúng ta cha con đã cực kỳ thích, Tôn tướng quân vẫn luôn quan tâm chúng ta…"
"…Bá Phù sẽ không bàn việc ân tình đâu." Chu Du uống ngụm trà nóng, nói, "Mẹ, con đã đồng ý với y, phải đến Thọ Xuân."
"Mẹ cũng định nói thế." Mẹ Chu đáp, "Hai năm nay, mẹ luôn lo cho con, giờ nghe con nói vậy, cuối cùng cũng thở phào được rồi. Mẹ không sợ con ra ngoài không người chăm sóc, chỉ sợ con lưu luyến gia đình mà sống uổng một đời, kinh qua một kiếp tầm thường vô vị."
"Mẹ." Hai mắt Chu Du đỏ ửng.
Mẹ Chu mỉm cười ngồi xuống, nói, "Khi còn sống, cha con là bằng hữu với Tôn tướng quân, bây giờ con hắn đã lớn, con mẹ cũng trưởng thành, tiền đồ con mẹ không thể thua kém con trai Tôn tướng quân được, con biết mình nên làm gì, trong lòng con có chí hướng mà. Mấy năm qua thấy con loanh quanh trong nhà, tuy nói trông coi chuyện làm ăn, quản lý gia nhân, nhưng mẹ biết, đó không phải việc con thật lòng muốn làm, có đúng không?"
"Chỉ là con không yên lòng về mẹ." Chu Du nói, "Trước mắt không biết Thái thú Trường Sa có dừng chân ở Thọ Xuân lâu không."
Mẹ Chu nói, "Con cứ đi, đến góc bể chân trời, nếu không yên lòng về mẹ, lúc đó mẹ bán cửa tiệm, cuốn mùng mền theo con là được. Cha con là hảo hán, con trai mẹ cũng có thể gầy dựng sự nghiệp. Không nghe người ta nói gì sao? Trên đời này, phàm là nam nhi, luôn có hai người một lòng một dạ đặt kỳ vọng vào hắn, thứ nhất là mẹ, thứ hai là vợ."
Chu Du bị chọc cười, nói, "Vâng, mai con sẽ lên đường, ở nhà…"
"Không phải lo." Mẹ Chu nói, "Con chỉ cần làm một người tốt, tập trung làm việc, mẹ ở nhà nghe được mới vui lòng, thời khắc nào cũng ngóng trông gặp lại, mai này mẹ đến Thọ Xuân cũng được thơm lây, con thấy có phải không?"
Chu Du đỏ vành mắt, gật đầu, nhìn mẫu thân.
Mẹ Chu xoa đầu Chu Du, ôm hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!