Sau đó, Thôi An Tĩnh nhờ trợ lý tìm một tài xế địa phương để giải quyết vấn đề đi lại.
Quan hệ giữa cô và Tạ Hành Ngôn vẫn ở mức đóng băng, nhưng điều buồn cười là mỗi ngày anh đều gửi cho cô một đoạn kiến thức tiếng Pháp, bảo cô tự học.
Thứ Sáu, Thôi An Tĩnh quay xong cảnh buổi sáng, buổi chiều đi tham gia buổi họp báo.
Khi xuống xe tại khách sạn, Thôi An Tĩnh nhìn thấy Tạ Hành Ngôn ở khu vực nghỉ ngơi trong sảnh khách sạn.
Cô không do dự mà bước tới, người đàn ông không biết đang cúi đầu nghĩ gì, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên.
"Anh ở đây đợi tôi à?" Cô cười rạng rỡ.
Ánh mắt hơi loé lên, Tạ Hành Ngôn đứng dậy, anh cao hơn cô một cái đầu, lạnh lùng nói: "Tạ Câu Nguyệt không yên tâm về em nên nhờ tôi đến đây đi cùng em đến hiện trường."
"?"
…
Thôi An Tĩnh đến hiện trường làm tóc và trang điểm, trợ lý đẩy mấy bộ lễ phục vào: "Chị An Tĩnh, đây là trang phục hôm nay, chị Câu Nguyệt bảo chị tự chọn một bộ."
Thôi An Tĩnh chọn một chiếc đầm trắng đơn giản, là một chiếc đầm dài trễ vai, không quá hở cũng không quá nổi bật.
Sau khi trang điểm xong xuôi, Thôi An Tĩnh thay lễ phục rồi bước ra khỏi màn, đứng trước gương soi lại một lượt.
Tạ Hành Ngôn bước vào phòng trang điểm thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Một bóng dáng thanh mảnh đứng trước gương chỉnh sửa vạt váy của mình, tóc được búi đơn giản, cổ cao thanh thoát, trán đầy đặn với vài sợi tóc con lòa xòa, dưới ánh đèn trắng, khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn, mỗi cử chỉ đều duyên dáng như một con thiên nga trắng xinh đẹp.
Mặc đẹp thì có đẹp, chỉ là hơi lạnh một chút, Thôi An Tĩnh không chú ý tới người phía sau, chỉ hỏi trợ lý: "Hôm nay bao nhiêu độ, chị có nên mặc quần tất không?"
Trợ lý đáp: "Mười độ ạ."
"Vậy chị…" Thôi An Tĩnh chưa đi giày cao gót, phải xách váy lên, quay người đi vài bước định tìm quần tất, suýt nữa đụng phải người đàn ông đang đi tới, lời nói nơi đầu môi bất giác biến thành: "Không… mặc nữa."
Thế nhưng anh lại không hiểu sự bướng bỉnh cuối cùng của cô với tư cách là một ngôi sao nữ, anh chỉ điềm đạm nói: "Chiều nay sẽ hạ nhiệt, đến tối có thể lạnh hơn nữa."
"…"
Thôi An Tĩnh chớp mắt, lời này có phải là đang quan tâm cô không nhỉ.
Cũng gần đến giờ rồi, Thôi An Tĩnh mặc quần tất, đi đôi giày cao gót mười phân, chiều cao 1m63 của cô tức thì cao thêm nửa cái đầu, khi nhìn Tạ Hành Ngôn cũng không cần quá gắng sức để ngước lên.
Nhưng anh cũng cao quá đi, Thôi An Tĩnh lén so phía sau anh, sao mà chỉ vừa tới cằm anh thôi vậy.
Tạ Hành Ngôn không biết về hành động nhỏ này của cô, dặn dò trợ lý xong thì nói với cô: "Một lát nữa tôi phải rời đi một tiếng, nếu các em kết thúc sớm, em gửi vị trí nhà hàng cho tôi, tôi sẽ đến sau."
Thôi An Tĩnh gật đầu: "Được, anh cứ bận việc của anh, không cần để ý nhiều đến tôi đâu."
Buổi họp báo kéo dài khoảng hơn năm mươi phút, sau khi kết thúc, các diễn viên chính rời đi từ cửa sau, lên xe đến nhà hàng.
Trong cảnh quay với mưa lần trước, Thôi An Tĩnh bị trẹo chân nhẹ, mấy ngày nay vẫn chưa hồi phục. Cô đi giày cao gót đứng hơn một tiếng đồng hồ, khi xuống xe đi cứ tập tễnh, cô ngồi trên xe đoán chừng, có thể mắt cá chân đã sưng lên. Nghĩ tới việc còn một buổi tiệc nữa, cô lại thấy đau đầu.
Trợ lý ngồi ở ghế trước, không biết lấy từ đâu ra một đôi dép dùng một lần: "Chị An Tĩnh, chị đi tạm đôi này nhé."
Thôi An Tĩnh giãn mày ra: "Em chuẩn bị lúc nào vậy?"
"Thầy Tạ dặn đó ạ, nói là bảo chị xuống xe thì thay vào."
Cô hơi sững người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!