Một tuần sau, kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động sắp đến, Chu Nhân Hoài gọi điện rủ Tạ Hành Ngôn đi cắm trại cùng, nhưng Tạ Hành Ngôn từ chối.
"Không phải chứ, cậu gọi cả Thôi An Tĩnh đi nữa đi, suốt ngày hai người dính nhau không thấy chán à?"
"Không chán." Tạ Hành Ngôn lười biếng trả lời: "Với lại, cô ấy không rảnh."
"Cậu cứ thử hỏi cô ấy xem sao."
"Dạo này cô ấy đang bận tập dượt thoại cho vở kịch, mùng một tháng Năm là diễn rồi, lấy đâu ra thời gian." Tạ Hành Ngôn đề nghị: "Hay là cậu cũng đừng đi cắm trại, tớ mời cậu đến xem kịch, thế nào?"
"Cút." Chu Nhân Hoài lập tức cúp máy.
Đón Thôi An Tĩnh về nhà xong, Tạ Hành Ngôn kể cho cô nghe chuyện này. Nghe xong, Thôi An Tĩnh có chút ngạc nhiên.
"Sao anh không đi?"
"Anh đi với "mấy ông già" đó làm gì." Tạ Hành Ngôn treo túi xách của cô lên, kéo cô vào nhà: "Ở với họ thì có gì thú vị đâu."
"Không phải đâu, Lâm Lệnh Xu cũng sẽ đi mà."
"Thế lại càng chán, nhìn họ rắc cơm chó sao."
Thôi An Tĩnh không nhịn được cười: "Trước đây chẳng phải anh cũng rất thích đi cùng họ sao?"
"Làm sao giống được?" Tạ Hành Ngôn nhướng mày, vẻ tự tin và kiêu ngạo hiện lên: "Trước đây là một thân một mình, không còn cách nào khác, giờ anh có bạn gái rồi, làm sao có thể chịu cảnh đó nữa."
Thôi An Tĩnh khẽ "ồ" lên một tiếng, cười không ngớt.
Tạ Hành Ngôn nhẹ nhàng gõ vào trán cô: "Cười cái gì?"
"Anh thử hỏi xem họ đi ngày nào, nếu trùng ngày, liệu có thể đổi ngày không." Thôi An Tĩnh hỏi.
Tạ Hành Ngôn ngẩng đầu, trong mắt lóe lên chút bất ngờ: "Em muốn đi à?"
"Đi chứ." Thôi An Tĩnh cong môi, dịu dàng nhìn anh: "Phải đi để giúp bạn trai em rắc cơm chó chứ."
Vở kịch kéo dài ba ngày, Tạ Hành Ngôn đều đến cả ba ngày. Chu Nhân Hoài ngồi cạnh anh, nhìn lên sân khấu sau màn chào khán giả, bĩu môi: "Xem ba ngày liền, không chán à."
Thẩm Văn Tiến ngồi cạnh đáp ngay: "Cậu là chó độc thân, biết gì mà nói."
Chu Nhân Hoài hừ một tiếng. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Diễn viên trên sân khấu lần lượt cúi chào và rời đi, Tạ Hành Ngôn đẩy kính lên, đứng dậy: "Hai cậu ra bãi đậu xe đợi tớ trước, tớ đi đón cô ấy."
Tạ Hành Ngôn theo thói quen vào hậu trường tìm cô, khi mở cửa, ánh mắt anh khựng lại, bước chân dừng lại.
Cố Minh đưa bó hoa về phía Thôi An Tĩnh: "Buổi diễn rất thành công, chúc mừng em."
Thôi An Tĩnh không nhận, trợ lý bên cạnh nhận thay cô.
"Cảm ơn."
Cố Minh cau mày, nhưng không nói gì thêm.
"Chân em khỏi hẳn chưa?"
"Gần như đã ổn rồi."
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!