Chương 48: (Vô Đề)

Chiều thứ Sáu, Thôi An Tĩnh được Vương Nam Nam hẹn ra khu trung tâm để đi dạo và mua sắm. Vương Nam Nam mua một đống đồ dùng cho mẹ và bé, giao hết cho chồng mình đang đi theo sau, còn cô ấy thì vui vẻ khoác tay Thôi An Tĩnh đi phía trước.

Thôi An Tĩnh liếc nhìn cái bụng đã nhô lên của cô ấy. Mới không gặp một hai tháng mà bụng đã lớn thế này rồi, lúc cưới thì chẳng hề thấy gì.

"Có mệt không?" Thấy cô ấy chậm lại, Thôi An Tĩnh hỏi: "Có muốn vào quán uống chút gì không?"

"Được đó." Vương Nam Nam cười toe toét: "Tớ muốn uống trà sữa."

Hai người chọn đại một quán trà sữa để ngồi, chồng của Vương Nam Nam ra quầy gọi đồ. Vương Nam Nam nói: "Tớ cứ tưởng cậu đã về Nghi Đồng lâu rồi chứ, mãi đến khi mẹ tớ nói tớ mới biết cậu vẫn ở nhà. Tớ về lâu vậy rồi mà cậu không đến tìm tớ."

Hai tháng nay hai người họ không liên lạc gì với nhau. Thôi An Tĩnh nhớ trước đây Vương Nam Nam từng than phiền về bạn cùng phòng đại học, lúc đó họ rất thân thiết, nhưng từ khi người bạn đó tốt nghiệp rồi kết hôn, hai người bỗng dưng không còn gì để nói nữa. Bây giờ, cảm giác đó cũng đang ứng nghiệm lên họ, như một ranh giới chia cách, khi mà hai người đang ở những giai đoạn khác nhau, chủ đề trò chuyện cũng chẳng còn hòa hợp như trước.

Trong suốt hai tiếng đồng hồ này, Vương Nam Nam chỉ nói về cuộc sống sau hôn nhân, về sự khó tính của mẹ chồng và thỉnh thoảng là sự không thấu hiểu của chồng.

Thôi An Tĩnh đáp: "Tớ cũng không biết cậu đã về."

Vương Nam Nam hỏi: "Vậy cậu có định quay về Nghi Đồng không?"

Thôi An Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừm."

Câu hỏi này cô vừa bàn xong với bố mẹ tối qua, cô vẫn quyết định quay về Nghi Đồng. Nếu Nghi Đồng là nơi khiến cô đau buồn, thì Lê Bình chính là nơi chữa lành cô. Bây giờ cô đã hồi phục, có thể tiếp tục tiến về phía trước.

"Vậy sau này chúng ta có thể gặp nhau ở Nghi Đồng rồi." Vương Nam Nam buồn bã nói: "Cậu biết không, tớ chẳng có bạn bè nào ở Nghi Đồng cả. Từ lúc tớ gả đến Nghi Đồng, lúc nào tớ cũng chỉ muốn quay về nhà. Mẹ của Lâm Chí cứ mỗi ngày nấu đủ loại đồ bổ dưỡng bắt tớ uống. Tớ không uống thì bà ấy sẽ trách mắng, nói là bà vất vả chăm sóc tớ là vì cái gì. Tớ biết thừa bà ấy là vì cái gì rồi, chẳng phải là vì đứa bé trong bụng tớ sao.

Thời kỳ mang thai vốn nhạy cảm, tớ chỉ biết khóc rồi gọi điện cho mẹ, mãi đến khi mẹ tớ qua chăm sóc tớ một thời gian thì bà ấy mới bớt hạch sách."

Nói đến đây, cô ấy lại muốn khóc. Lâm Chí cầm trà sữa bước tới, đúng lúc nghe được phần cuối câu chuyện, anh ta ngượng ngùng cười với Thôi An Tĩnh, rồi cắm ống hút vào ly trà sữa mà Vương Nam Nam thích nhất, đưa tận miệng cho cô ấy, đồng thời lau nước mắt cho cô ấy một cách thuần thục: "Bé con trong bụng nghe được đấy, đừng khóc nữa."

"Các người đều chỉ quan tâm đ ến đứa bé, chẳng ai lo tôi sống chết ra sao cả." Vương Nam Nam càng nghĩ càng thấy tủi thân, vừa khóc vừa nói: "Từ lúc chúng ta quay lại đây, mẹ anh có gọi điện hỏi thăm tôi được mấy lần đâu. Cả mẹ anh, rồi cả anh nữa, đều chỉ quan tâm đ ến con, chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi."

Tiếng khóc của cô ấy thu hút ánh mắt của mọi người trong quán. Lâm Chí cảm thấy ngượng ngùng, hỏi khẽ: "Vậy em muốn thế nào?"

"Tôi không muốn về Nghi Đồng với anh. Tôi muốn ở nhà mẹ đẻ, ngày kia anh tự về một mình đi." Đây mới chính là mục đích của Vương Nam Nam.

"Nếu thế thì em tự nói với mẹ đi." Về hay không về thì tùy, Lâm Chí chẳng buồn che giấu sự bực bội. Mấy ngày nay, anh ta gần như ngày nào cũng bị mẹ thúc giục quay về Nghi Đồng. Bây giờ bảo anh ta đi báo với bà ấy rằng chỉ mình anh ta về, chắc chắn mẹ sẽ làm khó dễ anh ta. Đôi khi, anh ta cảm thấy mắc kẹt giữa hai người họ, thật sự rất khó xử, kiểu gì cũng không vừa lòng ai.

Vương Nam Nam tưởng mình nghe lầm, không tin nổi mà nhìn chồng: "Anh nói cái gì vậy!"

Lâm Chí vừa định nói gì thì Thôi An Tĩnh lập tức chặn lại: "Nam Nam, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi, lúc nãy không phải cậu muốn thử đồ sao?"

"Thử đồ gì nữa chứ, bụng tớ to thế này, mặc gì cũng xấu." Vương Nam Nam đột nhiên nổi giận với cô.

"…"

Thôi An Tĩnh kiên nhẫn: "Thế chúng ta đi ăn chút gì nhé?"

"Không ăn."

"…"

Lâm Chí không kiềm chế được sự bực bội: "Em giận cái gì chứ?"

Thôi An Tĩnh đứng dậy, hơi khom người, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho Vương Nam Nam, rồi quay sang lườm Lâm Chí với vẻ giận dữ: "Phụ nữ mang thai phát cáu một chút thì sao chứ? Đứa bé trong bụng là của anh, anh phải dỗ dành cô ấy một chút chứ. Vừa nãy Nam Nam nói là muốn ăn lẩu xiên, sao anh không đi mua cho cô ấy?"

Lâm Chí bị những lời của cô làm cho cứng họng, đơ người đứng im.

Thôi An Tĩnh nâng giọng: "Còn đứng đấy làm gì? Mau đi đi!"

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!