Chương 45: (Vô Đề)

Tàu cao tốc bị hoãn nửa tiếng, khi họ đến nơi thì Thôi Triển vẫn còn trên tàu, hai người chỉ biết ngồi trong xe chờ. Khi nhận được cuộc gọi từ Thôi Triển, Tạ Hành Ngôn cũng vừa gọi tới, nói rằng anh đã đến.

Thôi An Tĩnh nhìn qua chỗ đỗ xe, rồi báo cho anh vị trí của mình.

Thôi Triển vừa lên xe, Cận Nguyên vừa định khởi động xe thì bị Thôi An Tĩnh ngăn lại: "Chờ một chút, chị cần gặp một người, sẽ xong ngay thôi."

Cận Nguyên nhìn Thôi Triển qua gương chiếu hậu, còn chưa kịp mở miệng, người mà Thôi An Tĩnh đang chờ đã đến.

Đúng lúc bên cạnh họ có một chỗ đỗ trống, Tạ Hành Ngôn xuống xe và đi thẳng về phía họ, gõ nhẹ vào cửa kính bên ghế phụ.

Dưới sự chú ý của hai đôi mắt, Thôi An Tĩnh mở cửa bước ra, vừa định nói chuyện thì đã bị người ta nắm lấy cổ tay và dẫn đến một chỗ k1n đáo hơn. Cô nghe thấy Tạ Hành Ngôn nói: "Chút nữa anh sẽ trở về Nghi Đồng."

Thôi An Tĩnh ngạc nhiên, do dự cười: "Hôm nay không phải là đêm giao thừa sao, sao lại đột ngột như vậy?"

Tạ Hành Ngôn đáp: "Có người thân qua đời, sáng mai anh phải qua đó."

Thôi An Tĩnh nhẹ nhàng an ủi: "Xin chia buồn."

"Anh tìm em để xác nhận một chuyện." Tạ Hành Ngôn điều chỉnh hơi thở, dừng lại hai giây rồi tiếp tục: "Hôm đó anh say nên không nhớ gì, anh có nói lời nào không đúng mực khiến em không vui không?"

"Là... mỗi lần anh say đều như vậy sao?" Thôi An Tĩnh bắt lấy trọng tâm mà hỏi.

Tạ Hành Ngôn gật đầu: "Ừm."

Anh tiến lại gần, khẩn trương xác nhận: "Anh đã làm em không vui đúng không?"

Hóa ra anh không cố tình giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, mà là hoàn toàn không nhớ gì. Hai tay thả lỏng bên hông của cô bỗng nắm chặt lại. Thôi An Tĩnh chậm rãi đáp: "Không có."

Không gian ở bãi đỗ xe rộng rãi lặng im một hồi, càng trở nên tĩnh mịch hơn.

Tạ Hành Ngôn nhìn cô vài giây với ánh mắt đầy ẩn ý: "Vậy sao gần đây em lại không để ý đến anh?"

Vẻ mặt Thôi An Tĩnh ngơ ngác: "Không phải đâu…"

"Có, nhắn tin em không trả lời, gọi điện cũng không nghe." Nói đến đây, Tạ Hành Ngôn dừng lại một chút, nhếch khóe miệng đầy tự giễu: "Mấy ngày nay anh cảm thấy khá bối rối."

Thôi An Tĩnh hồi tưởng trong đầu một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy, không phải cô cố tình lạnh nhạt, mà là mấy ngày này cô quá bận rộn, cộng thêm việc cô hiểu lầm anh cố tình giả vờ như không có chuyện gì, nên sau đó dù có nhìn thấy tin nhắn, cô cũng không có đủ can đảm để trả lời.

Nếu đứng dưới góc nhìn của anh, có vẻ như cô đã cố tình lờ đi anh. Thôi An Tĩnh muốn giải thích, nhưng Tạ Hành Ngôn lại tiếp tục hỏi: "Em có muốn leo núi tuyết không? Đi cùng anh nhé."

Phản ứng của Thôi An Tĩnh hơi chậm: "Không phải anh đã từng đi rồi sao?"

"Không giống nhau."

Thôi An Tĩnh chậm một nhịp, ồ lên một tiếng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Leo núi tuyết là một môn thể thao rất tốn sức, cô cân nhắc một hồi: "Hay là để sau hẵng nói."

Có một khoảnh khắc, Thôi An Tĩnh nhận ra vẻ mặt của anh trở nên ảm đạm, vội vàng lên tiếng: "Nhưng chúng ta có thể đi leo núi trước, anh phải cho em một cơ hội để làm quen chứ."

Tạ Hành Ngôn khẽ cười, đồng ý.

Thôi An Tĩnh lặng lẽ cúi đầu, đã qua nhiều ngày nhưng cô vẫn còn mâu thuẫn, không biết nên nói gì với anh. Sau một hồi im lặng, Tạ Hành Ngôn nói: "Được rồi, em về trước đi, ở nhà em còn nhiều người thân đang chờ."

Thôi An Tĩnh bỗng ngẩng đầu lên, chợt nhớ ra, không biết anh đã đến nhà cô tìm cô chưa.

"Vậy anh... còn quay lại không?"

Tạ Hành Ngôn: "Tạm thời sẽ không trở lại, vài tuần trước khi khai giảng ở trường có khá nhiều việc."

Thôi An Tĩnh cong môi cười nhẹ: "Vậy trên đường đi anh nhớ cẩn thận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!