Phản ứng đầu tiên của Thôi An Tĩnh là né tránh ánh mắt, cố gắng không nhìn vào những chỗ không mặc đồ của anh.
Cô lấy tay che mặt, trong đầu tự nhủ: Sao lúc say anh lại có thói quen không mặc quần áo thế này chứ...
Tạ Hành Ngôn bước vào, căn phòng tắm rộng rãi bỗng nhiên trở nên chật chội hơn khi có anh. Anh dừng chân, nhìn cô bằng đôi mắt sáng lấp lánh như ánh đèn trên đầu. Thôi An Tĩnh không chắc liệu anh có đang tỉnh táo hay không, cho đến khi thấy anh lơ mơ đi vào khu vực đứng tắm, giơ tay định cởi quần, cô sợ tới mức vội chạy ra ngoài.
Tiếng nước từ phòng tắm nhanh chóng vang lên, Thôi An Tĩnh giả vờ không nghe thấy. Toàn thân cô nóng bừng, có thể do nhiệt độ của điều hòa quá cao. Cô hạ nhiệt độ xuống, nhưng vẫn không cảm thấy mát mẻ hơn chút nào, trong đầu không ngừng hiện lên vài hình ảnh khó quên.
Mười mấy phút sau, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng chờ anh. Một lát sau, người bên trong bước ra, anh mặc bộ áo choàng tắm màu trắng, tóc vẫn còn ướt và nước đang nhỏ xuống sàn.
Cô cảm thấy có lẽ anh đã tỉnh rượu. Vừa định đứng dậy rời đi, thì thấy anh nằm ập xuống giường, đầu tóc ướt sũng làm ướt một mảng chăn màu trắng.
"?"
Thôi An Tĩnh ngơ ngác nhìn anh trong một phút, thấy anh không có dấu hiệu muốn đứng dậy, cô tiến lại gần giường, cúi xuống nhìn.
Tạ Hành Ngôn nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đặn, đến lông mi cũng không nhúc nhích. Thôi An Tĩnh khẽ chọc vào má anh nhưng anh không có phản ứng gì cả. Anh ngủ say rồi sao?
Cô có hơi thán phục khả năng ngủ của anh.
Phần áo choàng ở ngực lỏng lẻo, không buộc chặt khiến một mảng ngực lộ ra, là phần mà trước đó cô không dám nhìn thẳng. Đôi tai cô đỏ bừng, cô đưa tay chạm vào dái tai mình, cố gắng phớt lờ điều này. Cô vỗ nhẹ vai anh, cố gắng đánh thức anh dậy.
"Tạ Hành Ngôn, anh dậy đi, sấy khô tóc trước rồi ngủ, không thì sẽ bị cảm lạnh đó."
Nhưng hình như Tạ Hành Ngôn đã ngủ rất sâu, cô gọi thế nào cũng không tỉnh. Thôi An Tĩnh đành phải lấy một chiếc khăn lau khô tóc cho anh. Trong lúc lau, cô bỗng nhìn thấy một vết đen nhỏ trên dái tai anh, cô ngừng tay, cúi xuống nhìn kỹ, hóa ra là một nốt ruồi. Lúc đầu cô tưởng anh có đeo khuyên.
Thôi An Tĩnh quỳ trên giường, dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào dái tai anh, cô cảm thấy tai anh mềm mại vô cùng. Cô hoàn toàn không nhận ra, người đàn ông mà cô đang cúi sát mặt để nhìn đã tỉnh.
Thôi An Tĩnh vừa chọc một cái thì nhận ra tai anh đỏ lên.
Dù đang ngủ nhưng anh cũng có phản ứng sao?
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, tim cô đập thình thịch, mọi âm thanh trong căn phòng đột nhiên im bặt.
Rất lâu sau, khi cô cảm thấy thắt lưng mình sắp không chống đỡ nổi nữa, cô né tránh ánh mắt anh, đứng dậy khỏi giường: "Anh sấy tóc rồi hẵng ngủ."
Thôi An Tĩnh cắm điện máy sấy, bảo anh ngồi xuống, rồi bật máy và bắt đầu sấy tóc cho anh.
Chiếc máy sấy của khách sạn này không giống với cái lần trước ở nhà nghỉ, chỉ mất năm phút là tóc đã khô.
Cô rút phích cắm: "Được rồi, anh ngủ đi."
Cô quay người lại, nhưng thấy người ngồi đó vẫn nhìn mình, không hề động đậy. Thôi An Tĩnh nhíu mày, đưa tay chạm lên trán anh.
"Anh sao vậy, chẳng phải nói là buồn ngủ sao?"
Tạ Hành Ngôn không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó, anh bước tới gần cô từng bước một, ép cô dần dần lùi về phía góc tường, cho đến khi lưng của Thôi An Tĩnh đụng vào TV. Cô đẩy nhẹ anh: "Anh... muốn làm gì?"
Tạ Hành Ngôn không nói gì, lại tiến thêm một bước. Khoảng cách giữa hai người gần tới mức quần áo dính sát vào nhau. Thôi An Tĩnh không biết anh muốn làm gì, trái tim cô như dâng lên đến cổ họng, cô mở miệng định nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, cả người cô run lên, mọi lời định nói đều tan biến trong đầu.
Hai tay của Tạ Hành Ngôn nhẹ nhàng đặt lên eo cô, ôm chặt cô trong một tư thế vô cùng gần gũi, đầu anh tựa lên vai cô, mái tóc mềm mại của anh chạm vào cô, làm cô bừng tỉnh.
"Anh tỉnh rượu chưa?" Cô khẽ hỏi, tay không dám đặt lung tung.
Tạ Hành Ngôn lắc đầu.
Thôi An Tĩnh thốt lên: "Hả?"
Cô thật sự không biết tình huống này là thế nào, chỉ cảm nhận được tay anh trên eo cô từ từ siết chặt, ôm cô càng lúc càng chặt hơn. Rồi đột nhiên, thế giới như đảo lộn, Thôi An Tĩnh bị anh kéo ngồi lên đùi anh. Tạ Hành Ngôn ngồi trên kệ TV, ngửa đầu nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!