Chương 40: (Vô Đề)

Khi trở lại phòng, Cố Minh đã rời đi. Tạ Câu Nguyệt nói sau khi họ vừa ra ngoài không lâu, Cố Minh đã đập cửa và đi mất.

Bữa ăn diễn ra khá vội vàng, sau khi thanh toán, Tạ Hành Ngôn lái xe đưa cô đến tiệm thuốc mua một tuýp thuốc trị bỏng. Thật ra cô cảm thấy không cần phiền phức như vậy, chỉ là một mảng đỏ thôi, vài ngày là khỏi.

Tạ Hành Ngôn im lặng, mở nắp tuýp thuốc, nặn ra một ít rồi bôi lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng thổi lên đó.

Tạ Câu Nguyệt dắt chó đứng bên cạnh, trong lòng nghĩ không biết mình có nên rời đi hay không. Có lúc nào cô ấy thấy Tạ Hành Ngôn đối xử chu đáo với người khác như vậy đâu? Lẽ ra cô ấy phải quay video này và gửi cho mẹ xem mới đúng.

Tạ Hành Ngôn nào có phải không hiểu chuyện, chắc chắn là lão luyện.

Thôi An Tĩnh cũng nhận ra trước mặt Tạ Câu Nguyệt, hành động này của họ quá mức thân mật, nhất là khi ánh mắt Tạ Câu Nguyệt thỉnh thoảng liếc sang, cô cảm thấy tai mình nóng bừng, lập tức rụt tay về một cách không tự nhiên: "Được rồi."

Tạ Hành Ngôn không nói lời nào, đưa tuýp thuốc cho cô, bước qua kéo lấy dây dắt chó từ tay Tạ Câu Nguyệt, lạnh lùng ra dấu không cho chúng di chuyển.

Tạ Câu Nguyệt ôm lấy cánh tay Thôi An Tĩnh, cả người dựa sát vào cô: "Chúng ta đi dạo trung tâm thương mại một lát, được không?"

Thời gian vẫn còn sớm, Thôi An Tĩnh dĩ nhiên không từ chối.

Hai cô gái đi đằng trước, hai chú chó cùng một người đàn ông lẽo đẽo theo sau.

Thôi An Tĩnh vừa nghe Tạ Câu Nguyệt nói chuyện, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lại, thấy anh yên lặng đi sau, dắt hai chú chó mà chẳng định nói gì.

Tạ Câu Nguyệt kéo cô vào một cửa hàng quần áo, nói muốn mua đồ mới. Đi một vòng, Tạ Câu Nguyệt cuối cùng chọn được một chiếc váy, đưa túi xách cho cô rồi vào phòng thay đồ. Thôi An Tĩnh đứng bên ngoài chờ, chú ý thấy ánh mắt của nhân viên bán hàng như luôn lướt qua khuôn mặt mình. Cô chỉnh lại khẩu trang trên mũi rồi đi tìm Tạ Hành Ngôn ở khu vực nghỉ ngơi.

Tạ Hành Ngôn đang buồn chán ngồi đùa giỡn với hai chú chó, chân duỗi ra, thi thoảng lại nhéo vào mặt chúng, dáng vẻ của anh bây giờ ấu trĩ hẳn đi. Chiếc ghế sô pha da bên cạnh lún xuống một chút, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của anh khựng lại.

Hai chú chó thích Thôi An Tĩnh tới nỗi không thể rời xa cô. Chỉ cần cô lại gần là chúng lập tức bỏ rơi Tạ Hành Ngôn, tiến lại li3m tay cô, đuôi vẫy không ngừng. Chú cún con Tiểu Bạch, không với tới, giậm chân trên mặt đất liên hồi, chỉ khi bàn tay cô xoa nhẹ đầu nó mấy cái, nó mới chịu dừng lại.

Nhìn cảnh này, Tạ Hành Ngôn lắc đầu, tặc lưỡi một tiếng.

Thôi An Tĩnh cười, nhìn Tiểu Bạch rồi chỉ về phía Tạ Hành Ngôn: "Bố con đang ghen đấy, mau đi dỗ đi nào."

Tiểu Bạch sủa hai tiếng, tiếng sủa non nớt vang lên rất dễ thương. Thôi An Tĩnh vội vàng ngăn lại, nghiêm giọng: "Ở nơi công cộng không được sủa đâu nhé."

Tiểu Bạch dường như nghe hiểu, nghiêng đầu nhìn cô, rồi từ từ nằm xuống, ngước mắt nhìn lên, đôi mắt đen láy vô cùng đáng yêu.

"Mau đi dỗ bố con đi."

Tiểu Bạch lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tạ Hành Ngôn, ngắm nghía anh vài giây, sau đó mở miệng sủa hai tiếng. Tạ Hành Ngôn nhíu mày, định giáo huấn nó, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy nó đứng dậy, tiến lại gần chân anh, dùng đầu cọ vào ống quần anh.

Hừ, cái đồ vô tâm này, không uổng công nuôi.

Tạ Hành Ngôn nhấc nó lên, nói với nó: "Đi nói với mẹ con, con không dỗ được."

Tiểu Bạch phản đối, chân tay khua loạn: Là bố vô dụng ấy!

Tạ Hành Ngôn cười khẩy, thả nó xuống, lặng lẽ chờ phản ứng của ai đó.

Thôi An Tĩnh cũng bắt chước anh, tặc lưỡi một tiếng.

Tạ Hành Ngôn quay đầu lại, nhướng mày: "?"

Thôi An Tĩnh khẽ cười thành tiếng, trong ánh mắt chăm chú của anh, đôi mày cô giãn ra, hai ngón tay nắm lấy vạt áo anh, khẽ đung đưa: "Đừng có khó chịu nữa mà."

Ánh mắt của Tạ Hành Ngôn từ tay cô chậm rãi di chuyển lên gương mặt cô, đôi mắt ấy khi cười khiến tim anh khẽ đập nhanh. Anh nhếch môi, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên vầng trán trắng trẻo của cô.

Đúng lúc đó, Tạ Câu Nguyệt từ phòng thử đồ bước ra, bắt gặp cảnh tượng này, những lời định nói đột nhiên khựng lại.

Anh trai nhà mình không dễ gì mới thông suốt, thân là em gái, cô ấy phải giúp anh một tay mới được. Không làm phiền họ, cô ấy tự soi gương, cảm thấy chiếc váy khá ổn, rồi thay ra để đi thanh toán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!