Từ nhỏ, Cố Minh đã sống trong nhung lụa, ăn ở không thiếu thứ gì, chiêu đãi ai cũng phải chọn những nhà hàng xa hoa, sang trọng. Thôi An Tĩnh thường xuyên bị lạc trong những phòng bao phức tạp như thế này, nhưng lần này, vì anh ta đã tốt bụng ra đón cô, nên cô quyết định không tính toán.
Dù sao thì cái miệng chua ngoa của anh ta cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Đạo diễn chưa đến, sau khi vào phòng, hai người chờ một lúc.
Điện thoại công việc của Cố Minh reo liên hồi như bị quấy rối, cách một lúc lại vang lên một tiếng. Chờ anh ta nhận xong cuộc gọi cuối cùng thì đạo diễn cũng đến. Cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài, Vương Tiêu Giang mặc bộ đồ màu đen, từ tốn bước vào.
Cố Minh đứng lên: "Đạo diễn Vương."
Thôi An Tĩnh cũng đứng dậy, sắc mặt không mấy vui vẻ.
Vương Tiêu Giang tháo kính râm, bắt tay với Cố Minh: "Tổng giám đốc Cố, đã lâu không gặp, trên đường kẹt xe, xin lỗi vì để anh đợi lâu."
Cố Minh đáp lại: "Đạo diễn Vương khách sáo quá."
Buông tay ra, Vương Tiêu Giang lịch thiệp đưa tay về phía Thôi An Tĩnh: "An Tĩnh, lâu rồi không gặp, dạo này thế nào?"
Móng tay Thôi An Tĩnh bấm vào da thịt, cô đưa tay bắt nhẹ rồi thu lại ngay: "Vẫn ổn."
Ngồi vào chỗ, Cố Minh gọi phục vụ mang thực đơn lên: "Đạo diễn Vương, ông chọn món trước đi."
Vương Tiêu Giang đẩy thực đơn qua cho Thôi An Tĩnh: "Mời quý cô trước."
Thôi An Tĩnh không khách sáo, chọn qua loa hai món rau rồi chuyển lại cho Cố Minh.
Thấy cô chỉ chọn hai món, Cố Minh khẽ nhíu mày, gọi thêm vài món mà cô thường ăn.
Cuối cùng, thực đơn quay về tay Vương Tiêu Giang.
Sau khi gọi món xong, Cố Minh và Vương Tiêu Giang bắt đầu bàn chuyện công việc, Thôi An Tĩnh không mấy hứng thú, giữ im lặng suốt buổi, đợi đồ ăn lên đủ, cô chỉ chăm chú cúi đầu ăn phần của mình.
Ăn được nửa chừng, họ bắt đầu trò chuyện bằng tiếng Quảng Đông, bầu không khí rất hòa hợp, Thôi An Tĩnh nghe không hiểu, cô chỉ nghe thấy tiếng cười của Cố Minh, đoán rằng bữa ăn này cũng sắp kết thúc, tâm trạng bồn chồn của cô cũng từ từ thả lỏng.
Cố Minh lại chuyển sang tiếng phổ thông: "Vậy cứ quyết định thế nhé, vài ngày nữa tiền sẽ chuyển tới."
Ánh mắt Vương Tiêu Giang lướt qua Thôi An Tĩnh: "Quyết định vậy đi."
Chẳng mấy chốc, bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, Thôi An Tĩnh thở phào một hơi dài.
Cô đi theo Cố Minh xuống bãi đậu xe ngầm, lên xe rồi, Cố Minh nói: "Ngày mai sẽ có người gửi kịch bản bộ phim của đạo diễn Vương cho em, dạo này ở nhà luyện thuộc thoại cho tốt, đừng để tôi bỏ tiền vô ích, biết chưa?"
Thôi An Tĩnh đang cài dây an toàn thì dừng lại, lúc kịp phản ứng, cô không cần suy nghĩ mà từ chối ngay: "Tôi không nhận bộ phim này."
Cố Minh cau mày, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng: "Lý do?"
"Không có lý do, tôi không nhận bộ phim này."
"Thôi An Tĩnh, đừng có bướng bỉnh."
Ánh mắt Thôi An Tĩnh trở nên lạnh lẽo: "Tôi rất tỉnh táo, biết mình đang làm gì, tôi không nhận bộ phim này, anh đưa cho người khác đi."
Cố Minh nhìn chằm chằm vào cô, hồi lâu không nói gì, anh ta cầm lấy điếu thuốc trong hộc đựng đồ, châm lửa kẹp giữa ngón tay, khói thuốc bay mù mịt. Ngay lúc Thôi An Tĩnh nghĩ anh ta sẽ không nói gì thêm nữa, anh ta đặt điếu thuốc lên môi, giọng nói lạnh lẽo vô tình: "Xuống xe."
Nếu như giây trước Thôi An Tĩnh vẫn còn đôi chút hy vọng vào anh ta, thì lúc này cô chỉ thấy nực cười.
"Anh chưa bao giờ đứng về phía tôi."
Thôi An Tĩnh mở cửa, bước xuống xe, cô không ngoảnh đầu lại, bước ra khỏi bãi đậu xe ngầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!