Tay cầm điện thoại của Thôi An Tĩnh khẽ run lên theo phản xạ.
Cô lúng túng "ừm ừm" hai tiếng, cũng không biết là trả lời ai.
"Em có nghe thấy không!" Cố Minh hình như đã uống say, bắt đầu nổi cơn say rượu, ngay cả trong tình huống tỏ tình cũng không chịu hạ thấp: "Tôi nói là tôi thích em! Bình thường sao em không nhận ra chút nào vậy, có ông chủ nào ngốc tới mức nuông chiều cấp dưới như thế không, chỉ có tôi, chỉ có tôi thôi! Thôi An Tĩnh, em có biết không!"
Trong xe giờ yên lặng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, Thôi An Tĩnh thở dài không thành tiếng, tay xoa trán.
Khi anh ta vừa nói xong, cô không chút do dự mà lập tức cúp máy, sợ anh ta gọi lại, cô dứt khoát tắt nguồn luôn.
"Xong chưa?" Sợ chuyện gì thì chuyện đấy xảy ra, anh còn cố ý hỏi thêm, vẻ mặt như rất quan tâm: "Nếu xong rồi thì anh tiếp tục lái xe nhé."
Thôi An Tĩnh không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ gật đầu: "Ừm."
Sau đó, anh không nói gì thêm.
Tay người đàn ông nắm chặt vô lăng, các khớp xương nổi rõ, rất có vẻ đẹp của sự gầy guộc, ánh mắt cô từ từ chuyển đến khuôn mặt anh, đường viền cằm sắc bén nổi bật lên dưới ánh đèn đường lấp lóe.
Lại thêm một cú phanh gấp.
Phía trước đèn đuốc sáng rực, đã đến nơi họ ở.
Giây tiếp theo, Thôi An Tĩnh nghe thấy tiếng khóa xe. Cô căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Tạ Hành Ngôn nhìn sang, mái tóc mềm rủ xuống trán, làm giảm bớt sự lạnh lùng trên người anh, anh nhìn cô chằm chằm: "Có tiện hỏi em một câu không?"
Thôi An Tĩnh gật đầu.
Người đàn ông ngập ngừng một lát, bàn tay nắm chặt rồi lại buông lỏng, quay đầu đi.
"Tiêu chuẩn chọn bạn đời của em là gì?"
Ơ, không hỏi về Cố Minh sao.
Cô còn tưởng anh sẽ hỏi chuyện khác, nghe không phải chuyện đó, cô thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu chuẩn chọn bạn đời à, cô nghĩ kỹ một chút, trước đây cô từng nghĩ là...
"Em không đòi hỏi cao về ngoại hình hay tài năng, em coi trọng nội tâm hơn, tính cách tốt, thật thà chăm chỉ, có một công việc ổn định, gần gũi với bố mẹ, không cần quá giàu có, nhưng nhất định phải có nhà và xe." Nói xong, cô cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, chắc chắn không có sự thay đổi nào mới nói tiếp: "Em nói xong rồi, chỉ có vậy thôi."
Nói xong, anh cũng im lặng hồi lâu.
"Vậy còn anh?" Cô hỏi.
"Gì cơ?"
"Tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh là gì?" Cô cười: "Không thể chỉ hỏi mình em được chứ."
"Anh không có tiêu chuẩn gì cả." Tạ Hành Ngôn khẽ nhếch môi.
"Không có tiêu chuẩn thì lại càng kén chọn." Cô đùa.
Tạ Hành Ngôn nhướng mắt: "Nghi Đồng với em có xa không?"
"Hả?"
"Hương Lâm cũng xa à?" Anh tiếp tục hỏi.
Thôi An Tĩnh cúi đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!