Nửa giờ sau, Thôi An Tĩnh lại quay trở về căn nhà này.
Cô đứng ở cửa phòng ngủ của anh, so với trước đó, chân cô dường như không biết phải bước đi đâu.
Tạ Hành Ngôn lấy cho cô một chiếc áo sơ mi cùng với đồ vệ sinh cá nhân đã chuẩn bị sẵn, đặt vào phòng tắm: "Tối nay em tạm ở đây một đêm, anh ở phòng khách. Nếu cần gì, em cứ gọi anh."
Việc anh để cô ngủ ở phòng chính khiến Thôi An Tĩnh cảm thấy như mình đang chiếm chỗ của người khác.
"Hay là em ngủ phòng khách."
"Phòng khách không có phòng tắm riêng." Tạ Hành Ngôn không cho cô cơ hội phản bác, lấy trong tủ ra một cái gối, định đi ra ngoài, thấy Thôi An Tĩnh chắn ở cửa không nhúc nhích, anh nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong: "Em nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì cứ gọi anh."
Sau khi đi ra, Tạ Hành Ngôn nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại cho cô đủ không gian riêng tư.
Thôi An Tĩnh ngồi bên giường một lúc, cuối cùng nhận ra từ khi cô bước vào phòng, trong không khí đều là mùi hương của anh. Bây giờ cô đã thật sự đứng trong không gian riêng tư của anh.
Căn phòng được bài trí đơn giản và sạch sẽ, mang phong cách trang trí theo kiểu Ý. Trên bàn đầu giường còn để quyển sách anh chưa đóng lại, chỉ cần chạm nhẹ một cái, trang sách cuốn lại khôi phục nguyên trạng.
Đầu ngón tay vô tình bị giấy cắt nhẹ, dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung đó, cô đứng dậy vào phòng tắm.
Khi Thôi An Tĩnh nằm lại trên giường, đã là ba giờ sáng. Rõ ràng là lúc cô buồn ngủ nhất, nhưng cô nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ được.
Nhắm mắt lại, trong đầu cô chỉ toàn những chuyện đã xảy ra trong hôm nay. Cuối cùng cô mở điện thoại, tìm một quyển văn học khô khan định tự ru mình ngủ, nhưng chưa đọc được mười chương, cô đã thiếu kiên nhẫn thoát ra, chuyển sang xem video ngắn.
Trái tim cô vẫn không thể bình tĩnh lại.
Mãi đến năm giờ sáng cô mới ngủ được.
Cả đêm cô mơ đủ loại giấc mơ, đến tám giờ sáng hôm sau, Thôi An Tĩnh tỉnh dậy, cảm thấy mắt khô và đầu nặng trĩu. Cô nằm trên giường nửa tiếng để tỉnh táo rồi mới mở điện thoại, cắn đầu ngón tay phán đoán, giờ này chắc anh đã tỉnh dậy rồi…
Nhìn thấy biểu tượng pin ở góc trên bên phải, dường như cô đã tìm ra một cái cớ.
[Thôi An Tĩnh: Anh có đồ sạc không?]
Tin nhắn gửi đi ba phút vẫn không nhận được phản hồi, có lẽ anh vẫn chưa tỉnh, Thôi An Tĩnh lại chui đầu vào chăn, định ngủ thêm một chút, vừa nhắm mắt thì có tiếng gõ cửa.
Cô gần như bật dậy khỏi giường, người bên ngoài rất kiên nhẫn, chỉ gõ hai cái rồi dừng lại. Thôi An Tĩnh chỉnh lại mái tóc rối, chân trần bước lên thảm chạy tới mở cửa, thò nửa người ra ngoài.
Tạ Hành Ngôn đứng bên ngoài, anh đã thay bộ đồ ở nhà màu đen, đưa đồ sạc vào trong mà không hề vượt qua ngưỡng cửa.
Thôi An Tĩnh nhận lấy: "Cảm ơn."
So với tối qua, đáy mắt anh đã trở nên sáng hơn rất nhiều. Khi ánh nhìn của anh lướt qua gương mặt cô trong chốc lát rồi chuyển đi, anh lên tiếng: "Anh đã làm bữa sáng, em rửa mặt xong thì ra ăn."
Thôi An Tĩnh gật đầu: "Được, em sẽ xong ngay."
Cô quay lại sạc điện thoại, lập tức chạy vào phòng tắm, sau khi xong, cô tỉ mỉ dọn dẹp bên trong, không để sót lại một sợi tóc nào. Thay quần áo của mình, gấp chiếc áo sơ mi đã thay ra đặt về vị trí tối qua, làm xong mọi thứ, cô kéo cửa bước ra ngoài.
Thôi An Tĩnh đi đến bếp, kéo ghế ngồi xuống, thấy Tạ Hành Ngôn đang chiên trứng. Nghe thấy tiếng động phía sau, anh quay đầu lại, đưa đ ĩa trứng chiên qua.
Cô nhìn bữa sáng phong phú trước mặt, có chút kinh ngạc. Anh trông không giống người sẽ nấu ăn.
Thấy cô chăm chú nhìn mình, Tạ Hành Ngôn ngừng lại một chút: "Sao vậy?"
Thôi An Tĩnh nhấp một ngụm sữa, lắc đầu: "Không có gì."
"À đúng rồi, em để áo sơ mi trong phòng tắm." Thôi An Tĩnh hỏi: "Có cần em bỏ vào máy giặt luôn không? Hôm nay phải về Lê Bình mà, đúng không?"
"Không sao, để đó cũng được." Tạ Hành Ngôn gắp trứng cho cô và nói: "Sẽ có cô giúp việc đến dọn dẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!