Lời vừa dứt, trừ Tạ Hành Ngôn, hai người còn lại đều quay đầu nhìn anh ấy. Khi nhận ra mình dùng từ không đúng, anh ấy vội vàng sửa lại: "Không phải ý đó, ý của tớ là không lẽ cậu là fan trung thành của Thôi An Tĩnh?"
Nếu không phải thế, anh ấy thật sự không nghĩ ra được tại sao Tạ Hành Ngôn lại tốn công giúp cô như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân.
Thẩm Văn Tiến dường như cũng thấy lời nói đó có lý, liếc nhìn Tạ Hành Ngôn dò hỏi: "Hay lần sau cô ấy đến, tớ dẫn cậu đi gặp cô ấy nhé?"
"…"
"…"
Tạ Hành Ngôn cau mày, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng từ chối: "Không cần đâu."
"Đừng ngại, biết đâu cô ấy lại thích kiểu như cậu." Chu Nhân Hoài an ủi: "Trong giới giải trí làm gì có người nào đẹp trai lại nghiêm túc, chuẩn mực như cậu."
"…"
Tạ Hành Ngôn cười lạnh ha ha trong lòng, anh có chỗ nào lại khiến họ hiểu lầm anh là một fan hâm mộ yêu mà không được đáp lại chứ. Nếu không phải còn một chút lý trí, anh thật sự muốn nói thẳng ra: Thật xin lỗi, ngày nào tớ cũng gặp cô ấy, không phiền các cậu phải lo lắng.
Chủ đề này làm Tạ Hành Ngôn cảm thấy buồn phiền, anh gọi thêm một két rượu nữa, tối nay chắc không đọc luận văn được rồi.
Chơi đến gần mười giờ đêm, sau khi uống thêm một vòng nữa, tầm nhìn của Tạ Hành Ngôn vẫn còn rõ ràng, nhưng đầu óc thì rối tung lên, anh ngẩng đầu, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu cô không trở lại Nghi Đồng nữa.
Càng nghĩ càng bực bội.
Chu Nhân Hoài vẫn đang trò chuyện với Thẩm Văn Tiến.
Sàn nhảy gần nửa đêm đã chật kín người, âm nhạc vang dội đến nhức tai, Tạ Hành Ngôn cảm thấy khó chịu, bèn đi vào nhà vệ sinh, giải quyết xong vấn đề s1nh lý, anh nhìn bản thân trong gương, bất giác bật cười.
Thật chẳng có chút tiền đồ nào.
Anh muốn gặp cô.
Thậm chí anh còn chẳng buồn kiếm cớ do rượu tác động.
Muốn làm thì cứ làm thôi.
Anh tìm một góc yên tĩnh, dựa vào tường để giữ thăng bằng cơ thể đang ngà ngà say, không chút do dự mà gọi cho cô một cuộc gọi video.
Lần thứ nhất cô không bắt máy, anh tiếp tục gọi lần hai...
Đến lần thứ ba, khuôn mặt thanh tú của cô mới xuất hiện trên màn hình.
"Có chuyện gì vậy?"
Có vẻ như cô vừa mới rửa mặt xong, tóc trước trán được kẹp gọn bằng một chiếc kẹp xanh, cả khuôn mặt phơi bày trước tầm nhìn của anh.
Tạ Hành Ngôn nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói ngà say mang theo chút khàn khàn: "Em đang làm gì thế?"
Cô nói vừa mới rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ.
"Muộn thế rồi, anh có việc gì sao?"
Tạ Hành Ngôn dừng lại một lát, ánh mắt rơi xuống đôi môi cô, lắc đầu: "Không có gì, em…"
Anh không nỡ gọi cô ra ngoài, đang định nói "em ngủ đi" thì Thôi An Tĩnh lại hỏi: "Anh đang ở ngoài sao?"
Tạ Hành Ngôn ngập ngừng rồi gật đầu: "Hửm?"
"Anh uống rượu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!