Chương 21: (Vô Đề)

Gần bốn giờ chiều họ mới đến được Nghi Đồng. Khi đến khách sạn vừa đúng bốn giờ, Tạ Hành Ngôn mở khóa xe để họ xuống trước, lúc Thôi An Tĩnh định đẩy cửa ra thì một cánh tay giữ cô lại: "Em cùng anh đi đỗ xe nhé."

Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn người lớn ở bên ngoài, ngập ngừng trong chốc lát rồi hạ cửa sổ xe, bảo họ đi vào trước.

Chiếc xe tiến vào hầm đỗ, sau khi đỗ xong, Thôi An Tĩnh xuống xe trước, đứng một bên đợi anh cùng đi.

Hai người đi song song, Tạ Hành Ngôn nghe cô hỏi: "Lát nữa anh có cần nghỉ ngơi chút không?"

Tạ Hành Ngôn nghiêng đầu nhìn cô: "?"

"Chạy xe cả ngày chắc rất mệt." Thôi An Tĩnh giải thích: "Em cũng chỉ lo cho sự an toàn của mình thôi."

Tạ Hành Ngôn khẽ bật cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô vài giây: "Yên tâm, anh sẽ không để em gặp chuyện gì đâu."

Thôi An Tĩnh cúi xuống, chú ý đến chiếc điện thoại trên tay anh.

"Anh tìm được điện thoại rồi à?"

"Ừm." Tạ Hành Ngôn không mấy tự nhiên nhét nó vào túi: "Tìm thấy trong xe."

"Ồ." Thôi An Tĩnh thì thầm: "Em đã bảo mà, làm hôm qua chúng ta phải chạy khắp nơi."

"Là lỗi của anh, hay anh mời em một bữa nhé?"

Vì sao cô luôn muốn tránh mặt Tạ Hành Ngôn? Ngay cả chính cô cũng không rõ, có lẽ là cảm giác áy náy với anh, hoặc cô chỉ muốn trốn tránh tất cả những gì liên quan đến Nghi Đồng, bao gồm cả anh.

Thôi An Tĩnh cười nhẹ: "Không cần đâu."

Tạ Hành Ngôn im lặng trong giây lát. Khi thang máy đến, anh nói: "Đợi xong chuyện này, chúng ta nói chuyện được không?"

Thôi An Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng không cần đâu."

Tấm gương trong thang máy phản chiếu gương mặt vô cảm của cô, không khí dường như phảng phất chút phiền muộn.

Sau khi dự xong đám cưới, mọi người ở lại Nghi Đồng một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ quay về thị trấn Lê Bình.

Sự náo nhiệt qua đi, bình yên lại trở về như mọi ngày.

Thôi An Tĩnh dành cả ngày để tập lái xe, tay lái đã thành thục hơn rất nhiều. Khi rời khỏi trường lái, tâm trạng cô khá tốt, định đạp xe đi dạo thì nghe thấy có người gọi sau lưng.

"An Tĩnh!"

Huấn luyện viên của cô, cũng là bạn học cấp hai, tên là Kha Nghị, trông như vừa chạy ra, cậu ấy thở hổn hển rồi dừng lại: "Cậu định về à?"

"Ừm."

"Tớ cũng vừa xong, để tớ đưa cậu về."

"Không cần đâu."

"Chẳng phải cậu trượt hai lần rồi sao, đã lâu không tập nên chưa quen thôi, bạn cũ à." Kha Nghị nhìn cô cười.

"Không có."

"Vậy thì đi thôi."

"Thật sự không cần, tớ tự đi xe về được rồi." Cô chỉ về phía chiếc xe điện trước mặt.

Kha Nghị nhìn chiếc xe của cô, suy nghĩ nhanh: "Chuyện nhỏ, để tớ lái nó chở cậu về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!