Tạ Hành Ngôn mãi đến khuya mới nhìn thấy tin nhắn của cô. Sau khi gửi xong tin nhắn, anh nhận một cuộc gọi khẩn cấp và ở trong phòng làm việc đến tận nửa đêm. Anh tiện tay tháo kính xuống, dùng hai ngón tay xoa nhẹ hai bên thái dương để giảm bớt mệt mỏi. Thay vì như thói quen vào nhà tắm trước để rửa mặt, anh lại bước đến bên giường, cầm lấy điện thoại trên tủ.
Trong danh sách bạn bè trên mạng xã hội của anh có rất nhiều sinh viên, vì thế khi mở điện thoại thường sẽ thấy rất nhiều tin nhắn. Mặc dù biết đa phần là của sinh viên, nhưng khi thấy tin nhắn của cô nhảy ra, tinh thần anh có chút hồi phục.
[Thôi An Tĩnh: Để cảm ơn thầy Tạ đã không ngại khó khăn truyền đạt kiến thức, tối thứ Sáu này, tôi trân trọng mời thầy đến nhà hàng Trúc Nê để ăn một bữa nhỏ. Thầy nhất định phải đến nhé!]
Anh ngồi trên lớp chăn màu xám đậm, nhướng mày, khẽ cong môi.
[Tạ Hành Ngôn: Nhà hàng gia đình à?]
Thôi An Tĩnh vừa mới đặt vé máy bay cho ngày mai, khi quay trở lại màn hình thì nhìn thấy ngay tin nhắn trả lời của anh.
Cô suy nghĩ kỹ về hàm ý của câu nói, tưởng rằng anh đã từng đến đó, nên hỏi:
[Thôi An Tĩnh: Anh từng đến đó rồi sao?]
Tạ Hành Ngôn đeo lại kính: [Chưa, nhưng từng nghe bạn bè nhắc tới, chỗ đó đặt bàn hơi khó.]
Chưa từng đến thì tốt rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm: [Đúng là hơi khó đặt, nhưng tôi đã đặt từ khi mới về Nghi Đồng.]
[Tạ Hành Ngôn: Ừm.]
Thôi An Tĩnh nằm trở lại giường, nghiêng người chơi điện thoại.
[Thôi An Tĩnh: Anh vừa mới xong việc à?]
[Tạ Hành Ngôn: Ừm, vừa mới xong.]
[Thôi An Tĩnh: Hôm nay tôi đi ăn tối, tình cờ gặp mẹ anh. Anh có đi không?]
Đi, sao lại không đi chứ.
[Tạ Hành Ngôn: Ừm, có đi.]
[Thôi An Tĩnh: Ồ, tôi thấy anh đến đón họ, còn tưởng anh không vào đó.]
[Tạ Hành Ngôn: Không, tối nay là tiệc đón gió cho Tạ Câu Nguyệt, tôi cũng có mặt.]
Thì ra là tiệc đón gió. Thật là một gia đình ấm áp, Thôi An Tĩnh không khỏi ngưỡng mộ: [Nhưng hình như anh không thấy tôi.]
[Tạ Hành Ngôn: Tôi biết em có đến.]
Thôi An Tĩnh: ???
Tạ Hành Ngôn lại nhớ đến cảnh tượng mà anh nhìn thấy lúc đó, làm sao mà không thấy được.
[Tạ Hành Ngôn: Tạ Câu Nguyệt lúc quay về phòng bao có nhắc đến.]
"…"
[Thôi An Tĩnh: Thôi được.]
Thật ra cô muốn hỏi, nếu anh đã biết tôi ở đó, sao lúc tôi nói chuyện với Tạ Câu Nguyệt, sao anh không để ý đến tôi? Chẳng lẽ anh không nhận ra giọng tôi sao? Nhưng nghĩ lại, anh đâu phải kiểu người cố ý phớt lờ người khác, chắc là thật sự không nghe thấy.
Có lẽ vì ấn tượng về anh quá sâu, mà cô đã quên mất lần trước, sau khi vô tình làm anh tức giận, anh đã bỏ mặc cô suốt hai tuần.
Tạ Hành Ngôn liếc nhìn đồng hồ, không ngờ đã trôi qua hơn bốn mươi phút.
Thôi An Tĩnh lại nhắn: [Sáng mai tôi bay sang Hương Lâm, có lẽ đến tối mới về.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!