Sau những ngày đầu xuân lạnh lẽo, thành phố tĩnh mịch lại bừng lên sức sống mới. Một bông hoa nhỏ màu vàng nhạt nở bung những cánh hoa tươi mới từ góc tường gạch.
Đầu năm nay, Thôi An Tĩnh đặc biệt bận rộn tham gia các hoạt động quảng bá, ký hợp đồng với hai thương hiệu nhỏ. Cô không thể xin nghỉ trong đoàn phim, chỉ có thể quay xong vài cảnh, rồi lại vội vã trở về sau khi kết thúc buổi tối. May mắn là, đến giữa tháng Năm, bộ phim cuối cùng cũng đóng máy.
Trở về Nghi Đồng, Thôi An Tĩnh tham gia một cuộc họp nhỏ ở công ty, nội dung cuộc họp rất đơn giản, chỉ thảo luận về việc định hình nhân vật cho cô.
Sau cuộc họp, Thôi An Tĩnh bị Cố Minh chặn lại giữa đường: "Có chuyện cần nói với em."
Thôi An Tĩnh thật sự cũng có chuyện muốn nói với anh ta, nên cô lên xe.
Cố Minh đạp ga, xe lao nhanh như tên bắn. Anh ta luôn lái xe rất nhanh, yêu thích cảm giác k1ch thích tim đập mạnh này, vì vậy, trừ khi bắt buộc, Thôi An Tĩnh rất hiếm khi ngồi trên xe anh ta.
"Em muốn ăn món gì?" Cố Minh hỏi.
Thôi An Tĩnh thật sự không muốn đi ăn mấy món kiểu Hồng Kông với anh ta, nên không khách khí đáp: "Tôi muốn ăn món Hồ Nam."
"Em tìm đi, rồi dẫn đường cho tôi."
Thôi An Tĩnh tìm một quán bán món Hồ Nam trông khá ổn, rồi chỉ đường cho anh ta. Từ lần cãi vã nhỏ trước Tết đến giờ, họ chưa gặp nhau. Cố Minh liếc nhìn cô vài lần, phát hiện cô gầy đi nhiều: "Trong cốp xe tôi có hai hộp cao A Giao(*), lát nữa em mang về đi."
(*) Là một loại sản phẩm dược liệu truyền thống của Trung Quốc. A Giao () là gelatin được chế biến từ da lừa, có tính chất bổ huyết và thường được sử dụng trong y học cổ truyền để tăng cường sức khỏe, đặc biệt là giúp bổ sung máu, cải thiện tuần hoàn máu và nâng cao sức đề kháng.
Thôi An Tĩnh định từ chối, nhưng Cố Minh tiếp tục nói: "Hai hôm nữa cùng tôi dự tiệc sinh nhật của vợ đạo diễn Vương."
"Vương Tiêu Giang?"
"Phải, dù sao ông ấy cũng là đạo diễn, làm mất mặt người ta như vậy, em đi xin lỗi đi, sau này trong giới giải trí còn phải giao thiệp nhiều."
Thôi An Tĩnh cảm thấy khó hiểu: "Từ đầu đến cuối tôi chưa hề đồng ý, sao lại bắt tôi đi xin lỗi?"
"Chỉ cần đến cho có mặt thôi." Cố Minh không muốn cãi nhau với cô trên xe, bực bội nói: "Tôi thay em đồng ý rồi, để tôi xin lỗi là được chứ gì."
"Thôi An Tĩnh, em chỉ dám tỏ thái độ với tôi, liệu em có dám như vậy với người khác không?"
Lại là kiểu lời lẽ châm chọc này, Thôi An Tĩnh hít sâu, vờ như không nghe thấy.
Ai lại bắt nạt người khác như anh ta chứ.
Khi đến nhà hàng, Thôi An Tĩnh xuống xe rồi vào trong trước.
Không lâu sau, Cố Minh cũng bước vào. Anh ta ăn mặc theo phong cách công sở, gương mặt anh tuấn lập tức thu hút ánh nhìn. Sau khi ngồi xuống, Thôi An Tĩnh mới bắt đầu gọi món, toàn là món cay. Cố Minh cúi đầu nhìn, với một người lớn lên ở Hồng Kông, nửa đời đầu chưa từng ăn cay, anh ta cười nhạt: "Cố tình đấy à."
Thôi An Tĩnh mím môi, không nói gì.
Một lát sau: "Anh có thể tự gọi mấy món không cay."
"Thôi được rồi, cứ như vậy đi. Gọi nhiều thế em ăn có hết không, lãng phí."
"…"
"Tôi đi vệ sinh."
Cố Minh nhìn theo bóng lưng cô khuất sau góc tường rồi gọi phục vụ: "Cho tôi thêm ba ly nước ép."
Rửa tay xong, Thôi An Tĩnh lau khô tay, vứt giấy đi, khi định ra ngoài thì có người nhẹ nhàng vỗ vai cô từ phía sau.
Thôi An Tĩnh quay lại, không ngờ là Tạ Câu Nguyệt: "Trùng hợp vậy?"
Tạ Câu Nguyệt cũng ngạc nhiên: "Tôi đi ăn cùng bố mẹ, cô đến lúc nào vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!