Tạ Hành Ngôn thuê một nhà thiết kế để giúp Thôi An Tĩnh thiết kế ngôi nhà mới. Có tổng cộng ba bản thiết kế, tất cả đều thuộc phong cách nhẹ nhàng và dịu dàng.
Thôi An Tĩnh đều rất thích, thích tới mức cô bối rối không biết chọn bản nào.
"Hay là anh chọn giúp em nhé." Cô giao quyền quyết định cho anh: "Em thấy bản nào cũng đẹp cả."
Tạ Hành Ngôn đã gửi trả cả ba bản, yêu cầu nhà thiết kế dựa trên đó mà tạo ra một bản thiết kế mới hoàn toàn.
Tạ Hành Ngôn không thuê công ty lo liệu việc sửa sang này, công nhân là do Chu Nhân Hoài tìm giúp, rất đáng tin cậy. Vật liệu chính thì họ phải tự đi chọn, anh đã tìm được vài chỗ bán vật liệu xây dựng tốt. Cả hai chọn một ngày rảnh rỗi để đi xem. Đi dạo cả buổi sáng, hoa mắt chóng mặt, chân gần như mỏi rã rời, họ tìm một nơi để ngồi uống nước, Thôi An Tĩnh thành thật nói: "Mệt quá."
"Nhưng mà em vẫn rất vui." Cô nghĩ, cuối cùng cô cũng có thể có một ngôi nhà thuộc về mình tại thành phố này.
Tạ Hành Ngôn mua một ít đồ ăn, đặt trước mặt cô rồi tiện tay xoa đầu cô.
Thôi An Tĩnh dùng xiên đút cho anh một viên cá viên: "Anh vất vả rồi."
"Tối nay về nhà anh ăn cơm nhé?"
"Được thôi." Thôi An Tĩnh gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì: "Lần trước dì tặng em trang sức đắt tiền như thế, em có nên mua quà tặng lại cho dì không?"
"Không cần đâu, chỉ là bữa cơm gia đình thôi, cứ xem như nhà mình."
"Ồ." Thôi An Tĩnh khẽ gật đầu, sau đó nở nụ cười: "Dì nấu ăn ngon thật."
"Vậy anh nấu ăn không ngon sao?" Tạ Hành Ngôn hỏi.
"Không giống nhau."
"Khác chỗ nào?"
"Món dì nấu có hương vị của gia đình."
"Nếu bà ấy biết em nói vậy, chắc chắn sẽ rất vui."
"Vậy lát nữa em sẽ nói với dì."
Cô gái ngồi trước mặt không còn khoác lên mình những lớp phấn son lộng lẫy như trên màn ảnh. Khuôn mặt của cô tươi tắn, làn da trắng mịn như ngọc, đẹp tới mức khiến người ta không thể rời mắt.
—
Mỗi lần Thôi An Tĩnh đến Thiển Loan, Thôi Lâm Như đều đích thân xuống bếp, tới mức Tạ Trác Xương cũng phải cười nói: "An Tĩnh, sau này con phải thường xuyên đến đây ăn cơm, dì con bình thường chẳng bao giờ vào bếp cả."
Thôi An Tĩnh gật đầu: "Vâng ạ."
Thôi Lâm Như múc cho Thôi An Tĩnh một bát canh bà đã hầm suốt bốn tiếng: "Nếm thử canh này xem, dì vừa mới học được công thức này đấy."
Thôi An Tĩnh cầm thìa nếm thử, hương vị thật đậm đà: "Ngon lắm ạ."
"An Tĩnh, bệnh tình của con sao rồi?" Thôi Lâm Như lại hỏi: "Có uống thuốc đều đặn không? Kết quả tái khám thế nào rồi? Hay để dì nhờ bác sĩ rồi bảo Hành Ngôn đưa con đi kiểm tra lại nhé?"
"Không cần phiền dì đâu ạ, bác sĩ nói con đã khá hơn nhiều rồi." Thôi An Tĩnh đáp: "Chỉ cần chú ý ăn uống và nghỉ ngơi là được."
"Vậy thì tốt." Lúc này, Thôi Lâm Như mới an tâm phần nào.
Bữa cơm vô cùng vui vẻ, không khí ấm áp. Gần mười giờ, Thôi Lâm Như giữ Thôi An Tĩnh ở lại đây ngủ, nói rằng phòng trên lầu đã chuẩn bị sẵn.
Thôi An Tĩnh không nỡ từ chối tấm lòng của bà nên gật đầu đồng ý.
Thôi Lâm Như nhìn sang Tạ Hành Ngôn, lại kéo tay Thôi An Tĩnh rồi nói: "Tối nay An Tĩnh ngủ lại Thiển Loan, con về trước đi nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!