Chương 67: (Vô Đề)

Về đến căn hộ, Thôi An Tĩnh vào phòng thu dọn hành lý, cẩn thận xếp món quà cưới mới mua vào vali. Tạ Hành Ngôn đứng ở cửa, Thôi An Tĩnh bảo anh nghỉ ngơi trước nhưng anh không đi.

"Em thật sự không cần anh đưa em qua đó à?"

"Gia Nghi cách đây không xa, em tự đi được mà. Hơn nữa cả đêm anh ngủ không được bao nhiêu, nếu lái xe thì rất nguy hiểm."

"Chuyến bay lúc mấy giờ thế?" Tạ Hành Ngôn hỏi.

"Ba giờ chiều."

"Vậy vẫn còn sớm."

Thôi An Tĩnh: "?"

Đang định mở miệng thì cô thấy Tạ Hành Ngôn bước vào, đặt thứ trong tay cô xuống, kéo cô về phía giường.

"Tạ Hành Ngôn, không được nghịch." Mặt Thôi An Tĩnh đỏ bừng, cô gỡ tay anh ra: "Em còn phải thu dọn đồ."

"An Tĩnh, có phải em hiểu nhầm rồi không?" Tạ Hành Ngôn nhướng mày.

Thôi An Tĩnh ngẩn ra vài giây rồi mới nhận ra, mặt càng đỏ hơn.

"Ngủ bù một giấc." Tạ Hành Ngôn nói: "Ngủ dậy rồi anh đưa em đi, được không?"

Thôi An Tĩnh im lặng một lát, lên giường lấy điện thoại: "Vậy để em hủy vé đã."

Thấy kế hoạch thành công, Tạ Hành Ngôn mỉm cười, bước tới.

Cả hai ngủ đến tận bốn giờ chiều, khi đến Gia Nghi thì vừa đúng bảy giờ.

Sau khi đưa cô đến nơi, Tạ Hành Ngôn nói: "Anh đã đặt khách sạn, lát nữa xong việc anh qua đón em nhé?"

"Nhưng Cận Giai đã giữ phòng cho em rồi." Thôi An Tĩnh nhìn anh, cố ý trêu chọc.

"…"

Thấy vẻ mặt trầm ngâm của anh, Thôi An Tĩnh không nhịn được cười: "Anh cũng đến rồi, chẳng lẽ không muốn đi cùng em sao?"

"Không phải, chỉ là sợ có người không muốn dẫn anh đi gặp phụ huynh." Tạ Hành Ngôn hiếm khi châm chọc lại cô một câu. Sau đó anh mở cốp xe, lấy ra những món quà đã chuẩn bị sẵn, cả lớn cả nhỏ, trông không giống quà cưới mà giống quà gặp mặt bố mẹ hơn.

Người này rõ ràng đã chuẩn bị từ lâu.

Tạ Hành Ngôn giải thích: "Đây là quà gặp mặt cho cô chú."

Thôi An Tĩnh cười không ngừng: "Anh chuẩn bị từ lúc nào thế, sao em không biết gì cả?"

Tạ Hành Ngôn nhếch môi: "Bí mật."

Những thứ sớm muộn gì cũng dùng này, tất nhiên anh phải chuẩn bị sẵn sàng.

Cận Nguyên xuống đón cô, nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh cô, cậu ấy ngẩn ra khá lâu.

Chẳng phải đây là người mà cậu ấy từng gặp trong bãi đỗ xe ngầm sao!

Cận Nguyên kéo Thôi An Tĩnh qua một bên, thì thầm hỏi: "Chị họ, như này là thành rồi à?"

"…"

Cận Nguyên giơ ngón cái: "Chị họ, giờ em có thể thử lái xe của anh rể được chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!