Chương 46: (Vô Đề)

Tạ Hành Ngôn lái xe hơn bảy giờ đồng hồ mới đến Nghi Đồng, khi về đến nhà thì đã gần mười một giờ rưỡi. Thôi Lâm Như và Tạ Trác Xương vẫn đang chờ họ trở về để ăn bữa cơm giao thừa.

Nếu không phải vì có sự cố bất ngờ, giờ này hai vợ chồng họ vẫn còn ở Singapore.

Sau khi ăn xong, Thôi Lâm Như và Tạ Trác Xương ra ngoài trước, Tạ Câu Nguyệt cũng đi cùng. Đêm nay họ sẽ không quay về, trong biệt thự chỉ còn lại một mình Tạ Hành Ngôn. Anh dọn dẹp bếp xong, định trở về phòng ngủ tắm rửa rồi sẽ đi sau.

Khi điện thoại đã sạc đầy và bật lên, anh mới thấy tin nhắn Wechat mà Thôi An Tĩnh gửi từ hai giờ trước. Nhìn lên thời gian hiển thị phía trên, đã hơn mười hai giờ từ lâu.

Anh dừng tay lại: [Có tiện để gọi điện không?]

Bên này, Thôi An Tĩnh vừa chơi xong mấy ván bài. Đống tiền mặt dày cộm ban nãy giờ chỉ còn lại vài tờ. Khi nhận được tin nhắn của anh, cô giơ tay đầu hàng: "Thật sự không chơi nữa, chị chịu thua, không thắng nổi các người."

Thôi Triển đến thay vị trí của cô.

Thôi An Tĩnh cầm điện thoại, vẻ mặt không thay đổi, bước ra sân.

Cận Giai để ý thấy hành động của cô, nhìn theo bóng lưng cô đi ra ngoài rồi mỉm cười.

Thôi An Tĩnh không trả lời tin nhắn mà gọi lại ngay cho anh. Chẳng bao lâu sau, giọng nói của anh vang lên từ đầu dây bên kia.

"Xin lỗi em, điện thoại của anh hết pin, bây giờ mới thấy tin nhắn."

"Anh mới về đến nhà sao?" Thôi An Tĩnh hỏi.

"Không, về được một lúc rồi, vừa ăn xong." Tạ Hành Ngôn cầm điện thoại bước vào phòng thay đồ để thay quần áo, nghe thấy tiếng động bên kia: "Bên em lại đang bắn pháo hoa à?"

"Ừm, đúng vậy." Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên: "Nhộn nhịp quá, em chưa bao giờ thấy cảnh này ở Nghi Đồng."

Tạ Hành Ngôn thay xong đồ ngủ, bước ra, nghe vậy thì liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt. Như mọi năm, không có gì sôi động lắm, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy vài tiếng pháo nhỏ từ đám trẻ con đang chơi.

Ở thành phố lớn, việc kiểm soát pháo hoa nghiêm ngặt hơn ở thị trấn.

"Năm sau, anh sẽ cố gắng ở lại Lê Bình để xem cho đàng hoàng."

Trong lúc trò chuyện, Thôi An Tĩnh đã gửi cho anh hai đoạn video pháo hoa ở chỗ cô.

"Em quay lại pháo hoa của năm nay cho anh rồi, không cần phải tiếc nuối."

Tạ Hành Ngôn cười nhẹ: "Em chu đáo thật."

Giọng nói vui tươi vang lên: "Không có gì đâu~"

"Ngày mai anh có bận lắm không?" Thôi An Tĩnh hỏi.

"Sao thế?"

"Giờ cũng khuya rồi, ngày mai anh còn việc quan trọng. Em không muốn làm phiền anh, hơn nữa lái xe lâu như vậy chắc anh mệt rồi…"

Cô chưa nói hết câu thì Tạ Hành Ngôn đã ngắt lời: "Không sao, anh không mệt. Hơn nữa tối nay là đêm giao thừa, theo truyền thống ở Trung Quốc, phải thức suốt đêm."

"Thức cả đêm sao?"

"Thức đến khoảng năm giờ sáng, ăn sáng xong rồi mới ngủ."

"Em không thể thức được đâu, sẽ buồn ngủ mất."

"Không sao, chỉ là hình thức tượng trưng, không phải bắt buộc."

Ngoài sân không giống như trong nhà, lại là đêm mùa đông, dù mặc bao nhiêu lớp áo cũng không chống nổi gió lạnh. Thôi Triển sợ chị mình vì tình yêu mà chết rét ngoài này nên chạy ra gọi: "Chị, trời lạnh như thế này đừng ở ngoài nói chuyện yêu đương nữa, vào trong nhà đi, bên trong không có ai làm phiền chị đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!