Thôi An Tĩnh khẽ cau mày, không muốn trả lời câu hỏi của anh ta, nhưng trong mắt Cố Minh, đó lại là ngầm thừa nhận.
"Sao vậy, em thật sự thích anh ta à?"
"Chuyện này không liên quan tới anh."
"Em tưởng tôi muốn quan tâm chắc?" Cố Minh cười lạnh, dựa người vào ghế một cách thờ ơ, mắt khẽ nhướng lên nhìn cô: "Để tôi khuyên em một điều, em với anh ta không hợp đâu. Hoàn cảnh gia đình hai người cách biệt quá lớn. Có lẽ em không biết, gia đình anh ta giới thiệu cho anh ta toàn tiểu thư danh giá trong giới kinh doanh, những người đó anh ta còn không để mắt đến, em nghĩ em với anh ta có thể có kết quả sao?"
"Chẳng phải anh cũng là cậu ấm nhà giàu sao?" Thôi An Tĩnh phản bác: "Lẽ nào chúng ta lại có kết quả?"
"Tôi thì khác, những gì tôi có bây giờ đều là do tôi tự mình kiếm được."
"Bây giờ tôi không muốn nói những chuyện này." Sau vài tháng ở quê, cô phát hiện khi đối mặt với sự mỉa mai lạnh lùng của Cố Minh, bản thân cô vẫn bình tĩnh đến lạ, chẳng còn chút xúc động nào.
"Lần này tôi đến tìm anh là muốn bàn về chuyện giải ước."
Nụ cười của Cố Minh dần lạnh đi. Anh ta tưởng mình nghe nhầm, yêu cầu cô lặp lại lần nữa. Khi nghe rõ lần thứ hai, gương mặt anh ta trở nên lạnh lùng hơn.
"Thôi An Tĩnh, em nghiêm túc chứ?"
"Rất nghiêm túc." Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Cố Minh khẽ cười lạnh, rồi quay về với dáng vẻ thường ngày: "Tìm được người mới rồi à? Nhưng tôi không đồng ý."
"Anh còn nhớ những gì anh đã nói với tôi ngày trước không?" Thôi An Tĩnh hỏi: "Anh đã nói nếu tôi muốn đi, tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào, anh sẽ không làm khó tôi."
"Thế thì sao?" Cố Minh đánh bài lật ngửa: "Bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi không đồng ý, em muốn đi à, nằm mơ đi!"
"Vậy chúng ta đành gặp nhau ở tòa." Thấy không còn gì để nói, Thôi An Tĩnh không lãng phí thêm lời, đứng dậy định rời đi: "Sau Tết, luật sư của tôi sẽ liên hệ với công ty."
Cố Minh nhìn cô với ánh mắt phức tạp: "Em thật sự muốn rời đi đến vậy sao?"
"Đúng vậy." Trong không gian tĩnh lặng của quán cà phê, lời cô vang lên chắc nịch.
"Lý do?"
"Tôi cảm thấy chúng ta không còn có khả năng hợp tác nữa. Tôi vào công ty đã năm năm, trong khi các diễn viên cùng thời với tôi đều đang tỏa sáng, còn tôi, anh đã hai lần gạt tôi ra khỏi cuộc chơi."
"Vậy nên bây giờ em đang oán trách tôi?"
"Mọi chuyện đều đã qua, không gọi là oán trách. Chỉ là tôi đã nhận ra bản chất của anh với tư cách là một nhà tư bản. Tôi chỉ là một con tốt thí mà anh có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Cũng giống như một công việc, bây giờ tôi không còn thích nữa, không muốn làm nữa, nên tôi muốn giải ước."
Cố Minh nhíu mày: "Chuyện cho em ra rìa, tôi có thể giải thích."
Thôi An Tĩnh mỉm cười: "Tôi cũng đã đoán ra lý do."
Nụ cười vụt tắt, cô nói tiếp: "Anh thật sự không biết chuyện Vương Tiêu Giang quấy rối tôi sao?"
Cố Minh nhìn cô, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi. Lần đầu tiên, đối diện với đôi mắt của cô, anh ta không biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ dần trở nên mông lung.
Như cô đã hỏi, anh ta thật sự không biết sao?
Anh ta tự hỏi chính mình.
Ngày hôm đó, dì của Cố Minh, Vương Mỹ Lâm, đùng đùng kéo đến tìm anh ta, yêu cầu anh ta cấm sóng Thôi An Tĩnh. Anh ta đã hỏi lý do, nhưng Vương Mỹ Lâm không nói, chỉ bảo nếu anh không làm theo yêu cầu, bà ta sẽ ngừng đầu tư cho anh ta. Cố Minh do dự trong hai phút, rồi thỏa hiệp.
Từ lúc Vương Mỹ Lâm bước vào, anh ta đã thấy tấm ảnh bà ta cầm trong tay. Sau này nghĩ lại, anh ta mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng lúc đó, anh ta quá yếu thế. Với tư cách là con riêng, anh ta cần sự ủng hộ của Vương Mỹ Lâm, nên đành phải bỏ rơi Thôi An Tĩnh.
Nhưng giờ thì khác. Công ty đã lên sàn thành công, anh ta không còn phải nhìn sắc mặt ai nữa. Đợi thêm hai năm nữa, anh ta chắc chắn sẽ trở thành người dẫn đầu trong ngành này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!