Chương 39: (Vô Đề)

Chú cún con vẫn chưa hiểu được lời cô nói, chỉ biết mùi này là của mẹ, bốn chân quẫy đạp không ngừng, cố gắng rúc vào lòng cô: Bố đưa con đến đấy.

Lại Đây cũng thích quấn lấy cô, lông vẫy vẫy lên mặt cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngứa: "Các con làm gì vậy?"

Tạ Hành Ngôn từ gương chiếu hậu nhìn về phía họ, không tự chủ được mà bị lây cảm xúc, anh thốt lên: "Bọn nó nhớ em đấy."

Ngay khi lời nói vừa được thốt ra, Thôi An Tĩnh nhìn về phía anh.

Lại Đây lại kêu loạn lên, ánh mắt như muốn nói: Còn bố thì sao?

Tạ Hành Ngôn quay đầu lại, trợn mắt nhìn nó một cái, ánh mắt đầy uy hiếp, gọi tiếp thì bố hầm con đấy. Khi anh ngẩng đầu lên lại chạm mặt với Thôi An Tĩnh, anh bối rối trong giây lát, liếc qua liếc lại trong không trung rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

"An Tĩnh, đi ăn cùng bọn tôi không?" Tạ Câu Nguyệt hỏi.

Thôi An Tĩnh cụp mắt, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Được thôi."

Cô tưởng rằng Tạ Câu Nguyệt chỉ ăn ở một quán ăn nhỏ trong thị trấn Lê Bình, không ngờ cô ấy lại bảo Tạ Hành Ngôn lái xe đến Nam Giang, đến một nhà hàng tư nhân.

Vì mang theo hai chú chó, Tạ Hành Ngôn phải đi thương lượng với chủ quán, còn Tạ Câu Nguyệt dẫn Thôi An Tĩnh vào phòng bao trước.

"Tôi chưa thử qua nhà hàng này, không biết món ăn như thế nào."

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, Tạ Câu Nguyệt đưa cho Thôi An Tĩnh trước: "Cô chọn trước đi, tôi ra ngoài gọi điện một chút." Mới lúc nãy trên xe, Cố Minh đã gọi cho cô ấy ba cuộc điện thoại, như kiểu muốn oanh tạc vậy.

Khi Tạ Hành Ngôn dẫn hai chú chó quay lại, Thôi An Tĩnh vừa mới gọi xong, cô đặt thực đơn sang bên, đợi họ quay lại rồi gọi tiếp. Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, nhìn mà không nói gì.

Khi thấy anh ngồi xuống, cô đưa thực đơn bên cạnh cho anh: "Cho anh này."

Tạ Hành Ngôn nhận lấy, lướt qua từ trên xuống dưới, gạch vài món ăn có hương vị nhẹ rồi đặt sang một bên.

"Gần đây anh có chuyện gì sao?" Thôi An Tĩnh vừa chống cằm vừa hỏi anh.

"Hả?"

"Cảm giác dạo này anh không vui lắm." Cô nói.

Tạ Hành Ngôn không lên tiếng, anh cầm cốc nước trước mặt và uống hai ngụm, yết hầu trên cổ di chuyển lên xuống theo động tác nuốt, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô: "Em quan tâm anh vậy sao?"

"Hả?"

"Em nghĩ tại sao anh lại không vui?" Tạ Hành Ngôn cười nhạt một tiếng, đổi cách hỏi.

Vì lời nói của anh, Thôi An Tĩnh nắm chặt thành cốc, ánh mắt né tránh, che giấu sự không thoải mái của mình.

Nói thế nào nhỉ, có nên nói rằng cô luôn chú ý đến anh không?

"Không có thì thôi, có thể do em nghĩ nhiều."

"Có, bây giờ tâm trạng của anh thật sự không tốt." Anh lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt luôn theo dõi cô, biểu cảm hòa nhã nhưng lại mang một vẻ lười biếng khác thường.

"Vậy đã có chuyện gì xảy ra sao?"

"Không, có lẽ là do thời tiết."

"Em đã gọi canh, anh nhớ húp nhiều vào." Thôi An Tĩnh suy nghĩ một lát.

"Làm gì?"

"Chống lạnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!