Chương 37: (Vô Đề)

Sau khi đến căn hộ, Thôi An Tĩnh gọi điện cho Thôi Náo Náo, mục đích là để thống nhất với nhau, sợ cô bé lỡ miệng. Chưa gọi được ba phút, cô đã nghe thấy giọng nam ở đầu bên kia, cô vội vàng tắt máy, sợ làm phiền họ.

Tạ Hành Ngôn mang đồ mua vào bếp, tủ lạnh chưa được cắm điện, phải đợi một lúc. Anh quay lại phòng khách, thấy cô đứng ngơ ngác bên ngoài, bèn gọi: "Em đứng đó làm gì thế, không lạnh sao?"

"Muốn ăn gì?" Anh hỏi.

Thôi An Tĩnh bước vào, lúc này mới để ý anh đã mua rất nhiều đồ. Cô không giỏi nấu ăn, cũng chẳng kén ăn, rất dễ nuôi. Cô lắc đầu: "Gì cũng được."

Tạ Hành Ngôn vào bếp thu dọn, Thôi An Tĩnh cũng đi theo giúp, nhưng sau đó lại bị anh đuổi ra ngoài. Cô ngồi ngoài bật TV, không nhịn được nghĩ: Trông mình cũng đâu giống kiểu không vào bếp được nhỉ.

Cô quay đầu lại, nhìn vào căn bếp mở. Ánh đèn không sáng lắm, anh quay lưng lại, đang xử lý nguyên liệu. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, dáng người cao ráo, bóng dáng mờ ảo. Trong đầu cô chợt hiện ra một chữ.

Phong thái một người chồng.

Vừa hiện lên chưa đầy ba giây, cô lập tức quay đầu lại, vỗ mạnh vào trán mình.

Cô đang nghĩ gì thế này!

Bỗng dưng mặt cô nóng bừng, vội quạt cho mình. Không ngờ, Tạ Hành Ngôn lại nhìn qua, còn hỏi cô bị sao vậy.

Thôi An Tĩnh giả vờ bình tĩnh: Em vẫn ổn.

Một giờ sau, Tạ Hành Ngôn bưng thức ăn ra ngoài. Thôi An Tĩnh đứng dậy định giúp anh bưng đồ, nhưng bị anh ngăn lại: "Em ra cửa lấy giúp anh chút đồ."

"Ồ, anh còn mua gì nữa à?" Thôi An Tĩnh tò mò, đi ra mở cửa, thấy dưới đất có hai hộp quà không lớn lắm, đều là hộp trong suốt, bên trong có một chiếc bánh và một bó hoa tươi.

Trước khung cảnh ấy, cô bị bất ngờ, không nghĩ ngợi gì mà thốt lên: "Hôm nay cũng là sinh nhật anh sao?"

Tạ Hành Ngôn nhìn cô, im lặng trong giây lát.

Dù Thôi An Tĩnh phản ứng chậm chạp, nhưng lúc này cô cũng đã hiểu ra.

Cô đặt bánh và hoa lên bàn, tuy rất chắc chắn nhưng vẫn hỏi nhỏ: "Anh nhớ sinh nhật em?"

Phản ứng đầu tiên của Tạ Hành Ngôn là: Sao cô gái này lại ngốc thế nhỉ.

Anh là đàn ông, cần hoa tươi làm gì chứ.

Tạ Hành Ngôn không nói gì, mở hộp ra, có chút thô bạo mà nhét bó hoa lớn vào tay cô. Anh hơi cúi người, ánh mắt chạm vào đôi mắt trong veo của cô, môi anh nhếch lên một nụ cười nhẹ: "Thôi An Tĩnh, sinh nhật vui vẻ!"

Trong khoảnh khắc ấy, tim Thôi An Tĩnh đập thình thịch.

Cô khẽ chớp mắt.

Tạ Hành Ngôn chuẩn bị rất chu đáo, có bánh, hoa và cả mì trường thọ. Lần đầu tiên, Thôi An Tĩnh cảm nhận được bản thân mình được ai đó nâng niu trong lòng bàn tay. Cô đội chiếc vương miện sinh nhật lên, đối diện với ngọn nến để cầu nguyện.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô có bánh sinh nhật. Điều ước đầu tiên, cô mong rằng mọi người xung quanh sẽ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.

Sau khi ước xong ba điều ước, cô nhẹ nhàng thổi tắt nến. Trong bóng tối, giọng nói của anh lại vang lên lần nữa: "Thôi An Tĩnh, chúc em sinh nhật lần thứ hai mươi tám vui vẻ!"

Ngay sau đó, anh bật công tắc đèn, ánh sáng tràn ngập căn phòng.

Chiếc bánh mà Tạ Hành Ngôn đặt rất đẹp, trên lớp kem trắng phủ đầy hoa hồng đỏ, khiến cô không nỡ phá hỏng.

"Có cần anh chụp ảnh cho em không?" Anh hỏi.

"Được không?" Thôi An Tĩnh mở khóa điện thoại, đưa cho anh. Chiếc điện thoại mới đổi chưa lâu, màn hình sạch sẽ, chẳng có nhiều ứng dụng. Anh dễ dàng tìm thấy app chụp ảnh.

"Chờ em một chút." Thôi An Tĩnh vội vã chạy lên lầu, ngó vào gương chỉnh lại chân mày, tô thêm chút son môi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!