Ăn lẩu xong và trở về nhà cũng đã gần chín rưỡi tối.
Cả gia đình ngồi trong phòng khách xem TV, bầu không khí rất nặng nề. Thấy Thôi An Tĩnh bước vào, Lâm Mạn nhìn thoáng qua sau lưng cô.
"Về rồi à."
Thôi An Tĩnh gật đầu.
Lâm Mạn lấy điều khiển từ xa tắt TV, bảo Thôi Náo Náo ra ngoài khóa cửa lớn.
Thôi An Tĩnh ngồi xuống. Trước khi về, cô đã nghĩ đến phải đối mặt với cảnh này, lặng lẽ đợi sự xét xử của Lâm Mạn.
Không ngờ, bà lại đứng dậy: "Về rồi thì tốt, đi rửa mặt rồi ngủ sớm đi."
Thôi An Tĩnh có phần không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ vậy thôi sao?
Có lẽ vì khóc quá nhiều trong ngày, khi vừa đặt lưng lên giường, Thôi An Tĩnh đã ngủ thiếp đi, một đêm không mộng mị, một giấc ngủ ngon lành. Sáng hôm sau, cô thức dậy với tinh thần sảng khoái, sắc mặt cũng trông tươi tắn hẳn.
Trước đó, Thôi An Tĩnh đã đặt lịch kiểm tra sức khỏe tổng quát cho cả nhà qua mạng, trong vòng một tháng phải thực hiện. Hôm nay là ngày cuối cùng.
Lâm Mạn và Thôi Thụ Sinh không muốn đi lắm nên đã trì hoãn rất lâu. Thôi An Tĩnh và Thôi Náo Náo dỗ ngọt mãi vẫn không được, cuối cùng cô phải nói chi phí kiểm tra sức khỏe rất đắt, họ mới đồng ý.
Họ phải đi bệnh viện thành phố Nam Giang để kiểm tra sức khỏe. Ngồi tàu cao tốc chỉ mất nửa tiếng là đến nơi, rất tiện lợi.
Buổi kiểm tra diễn ra suôn sẻ. Đến lượt Thôi An Tĩnh, bác sĩ bảo cô quay đầu sang hai bên, cử động cổ, rồi dùng tay nhấn nhẹ lên cổ cô. Không giống như mọi lần, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ không ký ngay lên đơn mà đưa lại cho cô và yêu cầu cô đến khoa nội tiết để kiểm tra máu trước.
Lúc đó, mặt Thôi An Tĩnh lập tức trắng bệch. Cô không dám để người nhà biết, đành giả vờ bình thường, hoàn thành kiểm tra rồi nói có việc gấp cần ở lại Nam Giang một lúc, bảo họ về trước.
Sau khi họ lên tàu về, Thôi An Tĩnh với khuôn mặt trắng bệch quay lại bệnh viện, đăng ký khám ở khoa nội tiết và lấy máu.
Một mình ngồi chờ kết quả xét nghiệm máu suốt hai tiếng trong bệnh viện, cô đưa báo cáo cho bác sĩ, nhưng chẳng nhớ nổi bác sĩ nói gì, chỉ nhớ bác sĩ bảo cô làm thêm vài xét nghiệm khác. Không chịu nổi nữa, cô hỏi: "Bác sĩ, tôi bị bệnh nan y gì sao?"
Bác sĩ bảo cô đừng nghĩ lung tung, chờ kết quả rồi hẵng nói.
Thôi An Tĩnh càng thêm lo lắng khi bước ra khỏi phòng khám. Cô ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo ở hành lang, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.
Đúng lúc đó, Tạ Hành Ngôn gọi điện cho cô. Điện thoại kêu gần nửa phút, Thôi An Tĩnh như bừng tỉnh, run rẩy mở điện thoại nghe máy.
Tạ Hành Ngôn hỏi cô đang ở đâu.
Thôi An Tĩnh không cầm lòng được mà nghẹn ngào, không thể thốt ra lời.
Tạ Hành Ngôn lập tức nhận ra điều bất thường, truy hỏi cô có chuyện gì.
Người qua lại tấp nập trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, bàn tay nắm chặt điện thoại mỗi lúc một căng thẳng hơn, cô run rẩy nói: "Em đang ở bệnh viện Nam Giang."
Khi Tạ Hành Ngôn đến nơi, cô vừa làm xong xét nghiệm, đang ngồi ở hành lang đợi. Anh vội vã chạy đến, ngồi xuống trước mặt cô, nhìn khắp nơi xem cô có bị thương ở đâu không.
Nhìn thấy anh xuất hiện, lòng Thôi An Tĩnh bình yên hơn nhiều. Bàn tay đẫm mồ hôi của cô nắm chặt tay anh: "Em không sao."
"Bàn tay ra nhiều mồ hôi thế này mà em nói không sao?" Tạ Hành Ngôn nắm chặt lấy tay cô, lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng tới vậy. Sợ làm cô hoảng, anh cố gắng dịu giọng: "Bác sĩ nói sao?"
Thôi An Tĩnh lắc đầu: "Chưa có kết quả."
"Được rồi." Tạ Hành Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô: "Anh sẽ chờ cùng em."
Sau đó, không ai nói thêm gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!