Chương 32: (Vô Đề)

So với sự không thoải mái của Thôi An Tĩnh, Tạ Hành Ngôn lại rất thản nhiên, từ gương chiếu hậu đón nhận ánh mắt của Lâm Mạn truyền đến, anh khẽ mỉm cười ấm áp.

Thấy bà có vẻ muốn nói nhưng lại hơi do dự, Tạ Hành Ngôn chủ động lên tiếng: "Dì, cháu là Tạ Hành Ngôn, dì cứ gọi cháu là Hành Ngôn."

"Ôi, được." Lâm Mạn cười đáp: "Hành Ngôn, hôm nay phiền cháu quá."

"Không sao đâu ạ, cháu vừa vặn cũng ở gần đây."

"Cháu với An Tĩnh quen biết nhau bao lâu rồi?" Lâm Mạn hỏi.

Tạ Hành Ngôn: "Một năm rồi ạ."

"Quen biết lâu thế cơ à." Lâm Mạn có chút ngạc nhiên: "Cháu cũng là người ở thị trấn Lê Bình này sao?"

"Xem như vậy ạ, nhà bà ngoại cháu ở đây, cháu thường hay đến ở một thời gian."

"Thế còn bố mẹ cháu, họ cũng ở đây sao?"

"Không ạ, họ ở Nghi Đồng."

Thôi An Tĩnh nghe cuộc trò chuyện của họ, cảm giác khung cảnh này thật quen thuộc. Nghe đến đoạn mẹ càng hỏi càng giống như đang điều tra hộ khẩu, Thôi An Tĩnh khẽ che nửa mặt, cất tiếng: "Mẹ à…"

"Anh ấy không rành đoạn đường này, mẹ đừng nói chuyện với anh ấy nữa." Thôi An Tĩnh vội vàng bịa ra một cái cớ, để Lâm Mạn tạm thời im lặng.

Lâm Mạn nghe theo, dù tò mò cỡ nào thì cũng không quan trọng bằng an toàn tính mạng, nhanh chóng kết thúc câu chuyện một cách qua loa.

Thôi An Tĩnh thở phào, tìm một tư thế thoải mái để tựa lưng vào, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Tạ Hành Ngôn đang nhìn mình. Cô vội vã lảng tránh như thể không thấy gì.

Không có trở ngại gì trên đường, xe rất nhanh đã dừng trước cửa nhà Thôi An Tĩnh.

Tạ Hành Ngôn xuống xe trước để mở cửa cho họ, sau đó lấy đồ trong cốp ra.

Lâm Mạn: "Hành Ngôn, thật sự làm phiền cháu rồi."

Tạ Hành Ngôn cười: "Dì khách sáo quá ạ."

"Cháu còn việc gì nữa không?" Lâm Mạn hỏi.

Tạ Hành Ngôn khựng lại một chút: "Không ạ."

"Thế thì tốt quá." Lâm Mạn nói: "Vào nhà dì ăn cơm…"

Lời còn chưa dứt, Thôi An Tĩnh đã kịp lên trước để cắt ngang: "Mẹ, thôi đi, anh ấy bận lắm."

Lâm Mạn nhìn cô một cái: "Người ta nói là không bận, sao nào, mời bạn con về nhà ăn bữa cơm mà khó khăn với con đến thế sao?"

"…"

"…"

Thôi An Tĩnh đành phải tìm sự giúp đỡ từ Tạ Hành Ngôn.

Tạ Hành Ngôn làm như không thấy, gật đầu: "Dì ơi, cháu nghe lời dì ạ."

Thôi An Tĩnh mở to mắt nhìn anh.

Hôm nay Thôi Thụ Sinh không đến công trường, ông ở nhà rảnh rỗi xem TV, nghe thấy động tĩnh thì nghĩ chắc họ đã về, ông quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông lạ mặt đứng phía sau. Chưa kịp đứng dậy thì Thôi Náo Náo đã từ dưới lầu đi xuống, vừa nhìn thấy người đến, cô bé ngạc nhiên kêu lên: "Anh trai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!