Chương 3: (Vô Đề)

Trên đường về, Thôi An Tĩnh yên lặng ngồi ở ghế phụ lái, còn Tạ Câu Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau.

Suốt cả quãng đường, ngoài Tạ Câu Nguyệt thỉnh thoảng nói vài câu, Thôi An Tĩnh không nói lời nào với Tạ Hành Ngôn, đến khi cô ấy ngủ say thì không gian trong xe càng thêm yên tĩnh.

Cho đến khi Thôi An Tĩnh cũng sắp ngủ gục, cô nghe thấy người bên cạnh hỏi: "Em có muốn nghe nhạc không?"

Mí mắt cô mở ra, không hiểu sao cô lại gật đầu: "Ừm."

Tạ Hành Ngôn bật radio, chọn một bài hát "Mê cung" của Vương Nhã Lâm.

Nhìn ngắm anh dõi theo bên ngoài ô cửa sổ

Nhìn vào màn đêm đang chuyển sang sắc đỏ

Dịu dàng tay anh nắm chặt thêm chút nữa

Liệu có nên để anh bước vào thế giới của em?

Không sao cả dù cho tình yêu giống như chiếc ghế sô pha còn trống đang chờ đợi

Ôm lấy nhau nhưng vẫn chưa chắc chắn

Em vẫn thích tình yêu có nhiều niềm vui bất ngờ

Yêu một người bắt đầu từ khi nào?

Giống như lướt qua biển người mênh mông trên đường phố

Vòng một bước ngoặt sẽ gặp được những điều tốt đẹp

Giai điệu nhẹ nhàng, thư thái làm Thôi An Tĩnh cảm thấy toàn thân được thả lỏng. Xe lên cầu vượt, thời tiết hôm nay đặc biệt đẹp, bầu trời quang đãng, đã lâu cô không thấy ngày đẹp trời như vậy.

Cô bỗng cảm thấy muốn tìm ai đó để trò chuyện.

Vì thế, cô mở cửa sổ, chủ động lên tiếng: "Anh cũng là người Nam Giang sao?"

Tạ Hành Ngôn quay đầu nhìn cô một cái, xác nhận cô đang nói chuyện với mình: "Bà ngoại tôi là người Nam Giang, tôi thường xuyên đến đó để thăm bà, nên biết tiếng Nam Giang một chút."

Thôi An Tĩnh đánh giá: "Nói rất chuẩn đấy."

"Cô Thôi là người Nam Giang?"

"Ừm."

Tạ Hành Ngôn: "Tốt đấy."

"…"

Thôi An Tĩnh mím môi, không nói gì.

Cô lại rơi vào sự trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Thôi An Tĩnh quay mặt qua: "Tốt ở chỗ nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!