Chương 29: (Vô Đề)

Bãi đậu xe lúc này không có nhiều người, vì vậy Thôi An Tĩnh, người đang chú tâm vào điện thoại, bị Tạ Hành Ngôn dọa cho hoảng loạn, điện thoại tuột khỏi tay, trang đặt xe mà cô đang mở lộ rõ trước mắt Tạ Hành Ngôn.

Thôi An Tĩnh nép vào một bên, dựa lưng vào cửa xe, nhìn anh với nét mặt đầy hoang mang.

Tạ Hành Ngôn nhặt điện thoại của cô lên, đưa cho cô, nhẹ nhàng hỏi: "Sợ hả?"

Dù lời nói là như vậy, nhưng biểu cảm của anh không hề tỏ ra hối lỗi.

"Anh làm gì vậy…" Thôi An Tĩnh nhận lại điện thoại, vẫn chưa bình tĩnh lại, hơi tức giận: "Đột nhiên nói chuyện."

"Anh cứ tưởng em đang chú ý đến anh." Tạ Hành Ngôn nghiêm túc đáp.

"…"

Cái gì gọi là chú ý đến anh!

Cô hiểu ý của anh, nhưng sao không dùng từ khác nhỉ? Chẳng hạn như quan tâm đ ến động thái của anh?

"…"

Thôi An Tĩnh nhìn chằm chằm vào mặt anh, muốn phản bác, nhưng sau hai giây im lặng lại quay đi. Cô có bao giờ chú ý đến động thái của anh đâu, nếu trả lời thì chẳng phải là đang thừa nhận hành động vô lý này sao?

Vì anh đã tỉnh táo, cô cũng không cần ở lại đây nữa, cô mở lại ứng dụng gọi xe: "Vậy em về trước nhé."

Nhưng cô lại nghe anh hỏi: "Không vào ngồi một chút sao?"

Đầu ngón tay chợt run nhẹ.

"Hả?"

Vài phút sau, Thôi An Tĩnh ngồi trên ghế sô pha nhà anh, cầm cốc nước, nhìn vào phòng khách trống rỗng, cố gắng tự làm mình tỉnh táo hơn bằng nhiệt độ của cốc.

Sao cô lại đồng ý vào nhà anh chứ?

Lần trước anh đưa cô về, cô còn có thể giữ khoảng cách, nhưng lần này vào nhà anh, lại không có chút ngăn cản nào.

Tạ Hành Ngôn bê đ ĩa trái cây đã cắt sẵn đến gần, tiếng dép lê chà xát vào sàn nhà khiến cô bắt đầu bất an. Sau đó, hơi thở mang mùi rượu của anh tiến lại gần, Thôi An Tĩnh theo phản xạ mà đứng dậy, như thể đang tránh né điều gì đó.

Không may, đầu cô vô tình va vào cằm anh, Thôi An Tĩnh khẽ nhíu mày, nghe thấy từ phía trên có tiếng "hức", từ từ ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm.

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói: "Hình như em đang chột dạ chuyện gì đó."

"…"

Làm gì có chứ.

Thôi An Tĩnh sờ l3n đỉnh đầu mình, cố gắng lảng tránh câu nói của anh: "Đau không?"

Tạ Hành Ngôn nhìn cô, giọng có chút bất lực: "Em nghĩ sao?"

"Em đâu có biết anh sẽ đột ngột lại gần." Cô đẩy vấn đề về phía anh.

"Vậy sao lại tránh?" Anh lại hỏi.

Chủ đề dường như quay lại vấn đề ban nãy.

"Không có gì." Thôi An Tĩnh bĩu môi, mỉm cười: "Anh nghĩ nhiều rồi."

Tạ Hành Ngôn cũng không tiếp tục nói với cô, anh dựa lưng vào sô pha nghỉ ngơi, có lẽ do hơi men vẫn còn, anh trầm mặc một lúc lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!