Thôi An Tĩnh mua vé tàu cao tốc đến thẳng Nghi Đồng vào buổi trưa. Chặng đường năm tiếng khiến cô gắng gượng ngủ được một chút. Nhiệt độ ở Nghi Đồng thấp hơn so với Lê Bình, vừa ra khỏi ga, ngay lập tức cô đã cảm nhận được cái lạnh len lỏi vào tay áo.
Căn phòng trên Tây Thượng Vân Các đã mấy tháng rồi không có ai ở, vừa mở cửa, mùi bụi bặm tràn ngập khắp nơi. Dọn dẹp nhà cửa xong, cô ra ngoài mua một tô hoành thánh, đến khi về trời đã tối đen.
Đèn hành lang khiến mắt cô nhức nhối, khi đang xách một túi lớn đồ dùng sinh hoạt lên tầng, cô gặp một người quen ngay trước cửa nhà.
Cố Minh rất ngạc nhiên khi thật sự gặp lại cô, tới mức mãi anh ta mới kịp phản ứng, sau đó thay thế bằng sự vui mừng khôn xiết: "Em… em trở về rồi?"
Có phải điều này là dấu hiệu cho thấy cô đã tha thứ cho chuyện trước kia? Nghĩ đến đây, trái tim của Cố Minh lại càng không thể kiềm chế được mà bị cô chi phối.
"Anh làm gì ở đây?" Thôi An Tĩnh hỏi, gương mặt không có chút biểu cảm nào.
"Tôi thấy đèn ở cửa sổ nhà em sáng, nên lên xem thử." Cố Minh thấy cô đang cầm túi đồ, lập tức chủ động đưa tay ra nhận lấy, nhưng cô lại tránh đi, sắc mặt anh ta thoáng thay đổi: "Em vẫn chưa hết giận sao?"
Vừa về Nghi Đồng đã gặp phải người quen, Thôi An Tĩnh thật sự không thể dùng nụ cười đối đãi với anh ta, cô mở khóa trước mặt anh ta rồi vào nhà, chặn anh ta bên ngoài.
"Hôm nay không còn sớm, anh về trước đi."
Cố Minh không chịu, bước lên một bước, khẽ nói: "Thôi An Tĩnh, chúng ta nói chuyện đi."
"Tôi chẳng có gì để nói với anh cả." Thôi An Tĩnh lạnh mặt, nói xong lập tức đóng sầm cửa lại.
Cố Minh nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, tức giận tới mức bật cười.
—
Sáng hôm sau, Thôi An Tĩnh đến ngân hàng hẹn lấy số, sau khi xử lý xong toàn bộ thông tin, cô tháo thẻ SIM, hủy bỏ, vào Wechat, chỉ gửi số mới cho Lý Bùi, dặn cô ấy không đưa cho Cố Minh.
Chưa đầy một lúc, Lý Bùi đã gọi điện tới số mới của cô.
"Chị Bùi?"
Hai ngày qua, Lý Bùi liên tục gọi cho Thôi An Tĩnh nhưng không thể liên lạc được, cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì đó, suýt nữa thì cô ấy đã gọi cho bố mẹ cô. Tối qua, may mà Cố Minh gọi điện báo Thôi An Tĩnh đã trở về Nghi Đồng, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa nhận được tin nhắn của cô, cô ấy vội vàng ra ngoài gọi điện sau khi kết thúc cuộc họp.
"Hai ngày nay sao điện thoại của em không liên lạc được vậy?"
Đầu dây bên kia đáp: "Số của em bị kẻ xấu làm lộ, hai ngày nay em để chế độ máy bay."
Sắc mặt Lý Bùi trầm xuống: "Sao em không nói với chị chuyện này? Em có biết ai làm lộ không? Dạo này em tiếp xúc với ai, còn nhớ đã đưa thông tin liên lạc cho ai không?"
Thôi An Tĩnh im lặng vài giây: "Chị Bùi, em nghĩ không phải là người thân cận làm chuyện này."
Từ khi về quê, ngoài những lúc cần thiết để tập lái xe, cô hầu như không ra ngoài, cũng không tiếp xúc với nhiều người. Gần đây cô chỉ qua lại với Tạ Hành Ngôn, nhưng sao có thể là anh được.
"An Tĩnh, chuyện nguy hiểm như vậy, đáng lẽ em nên nói sớm với chị." Cô nghe thấy giọng nói bất lực của Lý Bùi.
"Không sao đâu chị Bùi." Thôi An Tĩnh khẽ thả lỏng đôi môi đang cắn chặt, giọng điệu nhẹ nhàng: "Em đã thay số rồi."
Nghe xong, mí mắt Lý Bùi giật giật, bỗng nhận ra điều gì đó: "Em trở về Nghi Đồng vì chuyện này sao?"
Thôi An Tĩnh nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Vâng".
"An Tĩnh, quay về đây đi."
Lý Bùi nói: "Bây giờ có rất nhiều kịch bản đang chờ em."
Bộ phim bị trì hoãn trước đó sau khi phát sóng đã có hiệu ứng ngoài mong đợi. Chỉ sau ba ngày, độ hot trên nền tảng đã vượt mười nghìn, mức độ thảo luận gần cả triệu trên các ứng dụng video ngắn khác. Hiện tại, số liệu vẫn đang tăng lên theo từng tập phim phát sóng, bao gồm cả các hoạt động quảng bá xung quanh nhân vật, check
-in ngoài đời thực, Thôi An Tĩnh đã trở thành một trong những nữ diễn viên nổi bật nhất trong kỳ nghỉ đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!