Thôi An Tĩnh chưa từng nuôi cún con, không biết nên mua loại sữa nào, cũng không có kinh nghiệm gì, cô đã hỏi nhân viên siêu thị và sau nửa tiếng lựa chọn mới quyết định mua loại nào.
Tạ Hành Ngôn ném hai hộp sữa vào giỏ hàng và đẩy xe về phía trước. Khi đến khu vực bán đồ ăn vặt, anh xoay người nhưng không thấy cô, anh hơi nhăn mày nhẹ, đành quay trở lại tìm, thấy cô đang lảng vảng ở khu vực đồ dùng hằng ngày.
Anh đi cùng cô một lúc, cho đến khi cô nói: "Anh đi mua thứ khác đi, em tự đi mua đồ dùng hằng ngày."
Tạ Hành Ngôn không nhận ra điều gì bất thường của cô, nói thẳng: "Anh không mua thêm gì nữa."
"…"
Thôi An Tĩnh nhìn anh một cái, ấp a ấp úng, hơi ngượng ngùng, cuối cùng như thở dài một hơi.
"Được rồi."
Tạ Hành Ngôn đẩy xe theo sau cô, đến khi đến khu vực đồ dùng hằng ngày dành cho phụ nữ, anh mới hiểu ý cô vừa rồi là gì.
Một lúc sau, bước chân anh dừng lại, trên khuôn mặt anh hiếm khi lộ ra sự lúng túng.
"Anh đi qua đó xem một chút." Tạ Hành Ngôn nói với cô, quay sang nhìn nơi khác.
"Ừm, được." Nghe được lời nói của anh, Thôi An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy Thôi Náo Náo nhắn tin hỏi cô có còn ở ngoài không, nhờ cô mua vài gói băng vệ sinh về.
Cô lấy một cái giỏ nhỏ, chọn một vài thương hiệu mà cô thường dùng, lại đi lấy vài bịch khăn giấy ướt đặt lên trên, giống như muốn che đậy.
Khi thanh toán, cô vẫn lấy từng món ra quét mã. Dù chỉ là những đồ dùng rất bình thường, nhưng vì chúng quá riêng tư, Thôi An Tĩnh sờ tai, không dám nhìn phía sau.
Ra khỏi siêu thị, hai người không nán lại bên ngoài, Tạ Hành Ngôn đưa cô về nhà.
Thôi An Tĩnh thấy anh giống như hoàn toàn nhớ được đường về nhà của cô, không nhịn được hỏi: "Từ khi nào mà anh nhớ đường về nhà của em thế?"
Tạ Hành Ngôn đưa ra một câu trả lời mập mờ: "Lần trước."
Thôi An Tĩnh không biết anh đang nói về lần nào. Cấu trúc nhà cửa ở thị trấn Lê Bình phức tạp, thường là rẽ một góc rồi lại rẽ thêm một góc nữa. Cô còn nghe Lâm Mạn nói hàng xóm bên cạnh có người ngồi tù mười năm trở về, mà lại không tìm được đường về nhà, phải để người nhà đến đón. Cô không khỏi cảm thán trí nhớ của anh thật tốt. Dù cô đã đến nhà anh một lần, nhưng nếu tự mình lái xe, chắc chắn vẫn sẽ gặp chút khó khăn.
"Ngày mai em còn phải thi môn thứ ba." Cô bất chợt nhớ còn có chuyện này, bỗng dưng có chút phiền não.
Tạ Hành Ngôn nghe xong thì hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhẹ: "Chúc may mắn."
Không biết sao Thôi An Tĩnh lại cảm thấy hơi lo lắng: "Bây giờ em không muốn nghe hai chữ này đâu, đã trượt hai lần rồi, có chút căng thẳng."
"…"
Tạ Hành Ngôn ngớ người một lúc, thức thời mà im lặng.
Sau một lúc, lại nghe người bên cạnh hỏi: "Sao anh không nói gì?"
"…"
Tạ Hành Ngôn thoáng có chút bất lực: "Chuyện thi cử anh không giúp được gì cho em, nói gì cũng vô dụng."
"Nhưng nếu anh không nói gì, em lại cảm thấy như thầy giáo đã từ bỏ học sinh này rồi vậy."
"Vậy em nên mừng." Đọc Full Tại Truyenfull. vision
"Gì cơ?" Thôi An Tĩnh không hiểu lắm, chớp mắt một cái, có chút thất vọng: "Em tệ đến vậy sao?"
"Ý anh là, em nên cảm thấy may mắn vì em không phải là học sinh của anh, nếu không, em sẽ không có cơ hội để nói những lời này đâu." Tạ Hành Ngôn nhướng mày: "Dạo này sao thế, sao suy nghĩ của em lại nhảy cóc vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!