Chương 24: (Vô Đề)

Giống như bám vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng, sợ rằng anh không đủ kiên nhẫn mà cúp máy, cô vội vã bấm nghe trước mặt người đối diện.

Cô còn chưa kịp mở miệng, thì trong điện thoại, Tạ Hành Ngôn đã hỏi cô xong việc chưa.

Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn đối diện, khẽ đáp một tiếng "ừm".

Tạ Hành Ngôn gửi định vị cho cô, anh nói: "Anh đợi em ở đây." Vừa nói xong đã cúp máy. Thôi An Tĩnh đứng dậy, tiện tay cầm luôn hoá đơn, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, tôi có việc nên phải đi trước, để tôi thanh toán là được."

Người phía sau còn định nói gì đó, nhưng cô giả vờ như không nghe thấy, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vừa ra khỏi cửa, cô cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều.

Cúi xuống nhìn vị trí Tạ Hành Ngôn gửi, cô bắt một chiếc xe và ngồi vào trong.

Mười mấy phút sau, cô gặp Tạ Hành Ngôn.

Tạ Hành Ngôn dựng một chiếc lều trên bãi cỏ, chiếc xe đậu bên cạnh, anh ngồi trên một chiếc ghế lười, tay đang nướng thịt, động tác lật thịt có vẻ hờ hững.

Cô đi tới, còn chưa tới gần thì Tạ Hành Ngôn đã quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Thôi An Tĩnh đành phải dừng bước.

Vài giây sau, Tạ Hành Ngôn lại quay về chăm chú vào miếng thịt trên tay.

Thôi An Tĩnh tiến lại gần ngồi xuống chiếc ghế khác, thấy anh không nói gì, cô chủ động bắt chuyện: "Anh biết nướng thịt à?"

"Không biết." Tạ Hành Ngôn trả lời mà không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, càng làm anh có vẻ khó gần.

Thế thì anh đang làm gì thế?

Câu này cô tất nhiên không dám hỏi, tiếp tục khen ngợi: "Vậy mà anh cũng có năng khiếu lắm, trông ngon đấy."

Tạ Hành Ngôn chẳng thèm để ý đến cô, chỉ chăm chú vào việc của mình.

Thôi An Tĩnh chỉ dám thận trọng quan sát biểu cảm của anh, lạnh lùng, như thể không muốn nói với cô một câu nào.

Tiếng thịt nướng xèo xèo trên vỉ, Thôi An Tĩnh ngập ngừng hai giây rồi hỏi: "Anh không muốn nói chuyện với em nữa à?"

Nói xong, cô cảm thấy hình như cô đã nghe câu này ở đâu đó rồi.

Nghe vậy, Tạ Hành Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, vẻ lạnh lùng thường ngày của anh có chút rạn nứt.

"Cầm lấy." Anh đưa cho cô miếng thịt trong tay, sau đó đứng dậy: "Em nướng tiếp đi."

"Anh định làm gì?" Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt cô dõi theo anh, thấy anh mở cửa xe, lấy ra một gói thuốc lá.

Anh ngồi xuống, xé bao thuốc ra, rút một điếu châm lửa, rồi cầm trong tay, rít một hơi. Khói thuốc mờ mịt, làm mờ đi tầm nhìn.

Người đàn ông im lặng hút xong điếu thuốc, khắp người tỏa ra mùi thuốc lá, anh cau mày nhìn cô, giọng khàn khàn do bị khói thuốc ảnh hưởng.

"Thôi An Tĩnh."

Thôi An Tĩnh quay mặt lại nhìn anh, nghe anh nói.

"Lần trước em nói với anh không định về Nghi Đồng là có ý gì?"

Có lẽ là hôm nhặt được cún con, cô đã nói với anh rằng không định về Nghi Đồng. Anh lại có thể nhớ lâu đến vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!