Buổi chiều, ánh nắng dịu dàng xuyên qua tấm rèm mỏng, những vệt sáng lốm đốm rải trên tấm thảm trắng. Cún con no nê nằm trong ổ, khẽ nhúc nhích bốn cái chân, há miệng ngáp một cái rồi ngay sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Thôi Náo Náo thích dùng tay khẽ chạm vào chiếc mũi ướt của nó. Có lẽ cảm thấy ngứa, cún con dùng chân trước nhẹ nhàng đẩy tay cô bé ra, khiến cả trái tim cô bé tan chảy vì sự đáng yêu đó.
"Chị, con cún con này thực sự là chị nhặt được à? Dễ thương quá, làm em cũng muốn nuôi một con."
Thôi An Tĩnh thu dọn bình sữa, định nói gì đó thì điện thoại reo. Cô cúi xuống nhìn tên người gọi, do dự một chút rồi bước ra ngoài nghe điện thoại.
Ở phòng khách, cô lại gặp Lâm Ngọc Trân, bà muốn giữ cô lại ăn tối. Thôi An Tĩnh từ chối, nói không muốn làm phiền bà, nhưng Lâm Ngọc Trân nhất quyết không đồng ý, nài nỉ cô ở lại dùng bữa rồi hẵng về. Cuối cùng, cô chỉ vào điện thoại, nói sẽ ra ngoài nghe cuộc gọi trước.
Nhà của bà ngoại Tạ Hành Ngôn là một căn tứ hợp viện hai tầng, trên lầu có ban công trồng rất nhiều chậu hoa cây cảnh, nhìn đến mức choáng ngợp. Trong lúc nói chuyện với Lâm Ngọc Trân, cuộc gọi đã ngắt. Cô cụp mắt nhìn vài giây rồi gọi lại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng của Lý Bùi vang lên.
"An Tĩnh, bây giờ em đang ở đâu?"
Thôi An Tĩnh nhẹ giọng: "Chị Bùi, em muốn ra ngoài thư giãn một chút."
"Chuyện xảy ra trước đây đã được làm sáng tỏ rồi, bây giờ khán giả đều đứng về phía em, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Chị đã nói chuyện với Cố Minh, nếu em muốn quay lại, chị sẽ sẵn sàng đón em bất cứ lúc nào." Lý Bùi thở dài: "An Tĩnh, quay về đi. Cố Minh nói anh ta muốn đích thân xin lỗi em."
"Chị Bùi." Thôi An Tĩnh nhìn về phía xa, giọng bình tĩnh: "Chị giúp em nhắn với anh ta rằng em chưa muốn về Nghi Đồng."
"An Tĩnh…"
Thôi An Tĩnh cụp mắt, cúi đầu: "Chị Bùi, nếu chị không có chuyện gì khác thì em cúp máy trước nhé."
"Đợi đã." Lý Bùi nhìn người đàn ông ngồi đối diện, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Hai phút sau, Lý Bùi quay lại, người đàn ông ngồi trên ghế da xoay, trong tay cầm chuỗi hạt Phật. Nghe thấy tiếng động, anh ta khẽ nhấc mí mắt, cất giọng trầm thấp: "Cô ấy nói sao?"
Lý Bùi khẽ thở dài: "Tính cách em ấy rất bướng bỉnh, nếu em ấy không muốn quay lại, dù anh có cầm dao kề cổ cũng vô ích."
Cố Minh nhìn chằm chằm vào cốc nước trước mặt, trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ ném đồ vật trong tay đi, giọng điệu bực bội: "Quen thói, cứ kệ cô ấy, muốn làm gì thì làm."
Lý Bùi: "..."
"Nếu không còn chuyện gì, tôi về trước đây."
"Đợi đã." Cố Minh lại gọi cô ấy: "Cô đã nói với cô ấy về mấy bộ phim bị gác lại sắp được phát sóng chưa?"
"Đã nói rồi."
"Cô ấy phản ứng thế nào?"
"Không có phản ứng."
Không hề có chút gì. Bên kia chỉ "ừm" nhẹ một tiếng rồi cúp máy.
Cô ấy vừa mới nghỉ thai sản xong, quay lại đã thấy Cố Minh ép người nghệ sĩ mà cô ấy dày công bồi dưỡng thành ra thế này. Nghĩ tới điều đó, cơn giận lại nổi lên: "Nếu anh thật sự muốn em ấy quay lại, hãy thể hiện thành ý của mình. Nếu không, với tính cách của em ấy, có lẽ cả đời cũng sẽ không trở về."
Nói xong, cô ấy mở cửa rời đi.
—
Sau khi Thôi An Tĩnh ra ngoài nghe điện thoại, Thôi Náo Náo cảm thấy cả căn phòng trở nên nặng nề hơn, ngoài tiếng lạch cạch của bàn phím và chuột từ bàn làm việc, chỉ còn tiếng kêu khe khẽ của cún con.
Cô bé tìm một chỗ ngồi xuống, động tác rất nhẹ nhàng, sợ làm phiền người đàn ông kia.
Chỉ nhìn ngoại hình thôi, cô bé đã rất ngại tiếp xúc với những người đàn ông như anh, đặc biệt là kiểu tinh anh xã hội, nói năng đâu ra đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!