Ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra, hướng dư luận bắt đầu thay đổi, chia làm hai phe, một phe đứng về phía Thôi An Tĩnh, một phe đứng về phía Vương Tiêu Giang, trên mạng xã hội ồn ào không ngớt, tên của Thôi An Tĩnh thường xuyên nhảy lên tiêu đề, đến buổi chiều, hot search đã bị ai đó đ è xuống.
Trong phòng bao, Cố Minh đích thân mở một chai rượu trắng rót đầy, tất cả sự tức giận tích tụ mấy ngày nay của Vương Tiêu Giang đều chất đống ở đây, lúc này, mọi cơn giận của ông ta dường như muốn đổ hết lên Cố Minh.
Cố Minh cùng ông ta uống liền ba ly, thấy đối phương không chút động tĩnh, nụ cười trên môi anh ta cũng dần lạnh lại: "Dượng à, cứ thế này thì chẳng có ý nghĩa gì."
Vương Tiêu Giang liếc nhìn anh ta, từ trong mũi hừ hai tiếng, đập một tay lên bàn: "Cháu nói xem đây là chuyện gì! Chuyện đã quyết định từ nửa năm trước, nói không làm là không làm, cái cô Thôi An Tĩnh đó đúng là coi trời bằng vung, ít ra cũng phải nể mặt dượng chứ, trong mắt cô ta rốt cuộc có cháu, ông chủ của cô ta không!"
Cố Minh ngả người ra sau, vẻ mặt uể oải: "Cái cô ấy nể là mặt cháu, dượng kích động cái gì."
"Còn không phải là vì dượng không chịu được người ta bắt nạt người nhà mình sao?"
"Dượng à, vừa rồi cháu đã bồi dượng ba ly rượu trắng." Cố Minh nhướng mày: "Giờ là ai bắt nạt ai đây?"
"…"
Vương Tiêu Giang im bặt, sắc mặt trở nên khó coi.
"Dượng à, dượng cũng đừng lấy cháu ra làm lá chắn nữa, đám người định hướng dư luận trên mạng đó là do dượng mua nhỉ, cháu không tính toán với dượng chuyện này, lần này là cháu không đúng với dượng, ba ly rượu vừa rồi coi như là cháu xin lỗi dượng, sau hôm nay, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, phiền dượng xóa bài trên Weibo đi."
Cố Minh khẽ cười: "Không thì cháu sẽ không nhịn được mà đi điều tra tại sao một năm trước dượng lại yêu cầu cháu ngừng công việc của Thôi An Tĩnh."
Bị nắm điểm yếu, mặt Vương Tiêu Giang trở nên cực kỳ khó coi.
Ngày thứ ba, Vương Tiêu Giang xóa bài trên Weibo, dẫn đến một trận cười nhạo, ông ta tức giận đến mức đập vỡ cái TV plasma ở nhà.
Vương Mỹ Lâm vừa từ Mỹ trở về đã nghe thấy chuyện xấu của ông ta, người vẫn đang ở Cảng Thành, tối đó, Vương Tiêu Giang bị bố mẹ vợ gọi đi ăn cơm, với danh nghĩa là ăn cơm, nhưng thực chất là răn đe.
Làm rể nhà người ta còn khổ sở hơn cả một con rùa.
Nửa tháng sau là Tết Dương lịch, Nghi Đồng đã phủ trắng một màu tuyết.
Thôi An Tĩnh có một sự kiện thảm đỏ nên xin nghỉ một ngày, sau khi kết thúc, tối không bận việc gì, cô định ở nhà một mình, nghỉ ngơi một buổi tối cho thật thoải mái, Tạ Câu Nguyệt sợ cô cô đơn, nên hẹn cô ra ngoài xem phim cùng vào đêm giao thừa.
Tạ Câu Nguyệt mặc áo vào, vừa định ra khỏi cửa, vừa hay gặp Tạ Hành Ngôn trở về, Thôi Lâm Như lo lắng đi theo: "Bảo bối, ngoài kia vẫn đang có tuyết, lái xe nhớ cẩn thận nhé."
Tạ Câu Nguyệt cúi xuống mang giày: "Biết rồi ạ."
Thôi Lâm Như vẫn không yên tâm, bà nhìn Tạ Hành Ngôn đứng ở cửa: "Thế này đi, con đừng lái xe nữa, để anh con đưa đi, mẹ không yên tâm hai đứa con gái các con."
Tạ Câu Nguyệt hơi do dự: "Không sao đâu mẹ, con tự đi được mà, tối nay chẳng phải anh ấy vẫn còn việc sao?"
Trên người Tạ Hành Ngôn còn chưa tan hết tuyết, anh lại mở cửa: "Anh đưa em đi."
Tạ Câu Nguyệt "ơ" một tiếng, thắc mắc: "Tối nay không phải là anh soạn đề thi cuối kỳ sao?"
Người đã đi xa, Tạ Câu Nguyệt bĩu môi, vẫy tay chào Thôi Lâm Như: "Mẹ, con đi đây."
Thôi Lâm Như: "Đi cẩn thận nhé."
Rời khỏi vịnh Thiển Loan, Tạ Câu Nguyệt nhập địa chỉ vào GPS: "Chúng ta đi thẳng tới chỗ này."
Tạ Hành Ngôn liếc nhìn một chút, thu lại: "Biết rồi."
Lúc cô ấy gọi điện thoại anh cũng đã nghe thấy.
Anh thì biết cái gì chứ.
Tạ Câu Nguyệt lè lưỡi trêu chọc anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!